Chương 900: Phiên ngoại 20


Nói đoạn, ông ta chuẩn bị đi về phía nhà họ Phó, nhưng mới đi được hai bước đã bị hắn gọi lại:
Chờ đã!


Ông ta dừng bước, dè dặt 8quay đầu lại nhìn hơn và cười ngượng ngùng:
À, anh Chung còn có điều gì dặn dò?

Năm nay ông gần 50 tuổi rồi nhỉ?
.

Quản gia gậ3t đầu:
À, sang năm là tối tròn 50. Anh hỏi vậy có ý gì không?

Ông ta vừa nghe máy, giọng Bùi Diệp vang lên từ đầu dây bên kia:
Mọi chuyện thế nào rồi?

Ông ta rối rít trả lời:
Hôm nay tôi đến đợi trước cổng nhà họ Chung. Cô gái trà trộn vào nhà anh ta đã ra khỏi cửa từ sáng sớm. Khoảng 30 phút sau, anh Chung cũng đi ra ngoài, trông vẫn giống như mọi khi ạ.


Vẫn như mọi khi à?

Hắn gật đầu:
Nhanh thật đấy. Nghe nói sau khi 50 tuổi, các cơ qu9an trong cơ thể con người sẽ bắt đầu suy kiệt và rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi chỉ muốn nhắc ông sau này nên chú ý hơn. Bởi vì n6ếu ông không cẩn thận, cơ thể sẽ không chống đỡ được đầu, nếu có xảy ra tai nạn thì không hay. Ông nghĩ thế nào?

Quản gia:
...
5
Ông ta cảm thấy trên cổ mình càng lạnh hơn.
Giọng cô có phần buồn bực:
Em chưa bao giờ dậy muộn như thế này.

Cô là đội trưởng đội đột kích Hắc Ứng. Thân là đội trưởng, cô luôn làm gương cho các đội viên, ngay cả khi ở nhà cô cũng sẽ không ngủ nướng mà thức dậy vào sáu giờ sáng để tập thể dục. Nhưng sáng hôm nay, cô ngủ thẳng cẳng đến bây giờ rưỡi, khi thức dậy thì đã đến giờ ăn sáng.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường, còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm. Nhưng không, cô chắc chắn rằng thời gian chính xác, đồng hồ báo thức cũng không hỏng, và đúng là cô đã ngủ dậy muộn.
Bùi Diệp:
...

Đây quả là một nhiệm vụ khó khăn gian khổ.
Nếu đánh thức cô thì anh sẽ không nhìn thấy dáng vẻ say giấc của cô, anh sẽ cảm thấy đau lòng. Nhưng nếu anh không đánh thức cô thì hậu quả sẽ rất tồi tệ.
Ông ta về đến biệt thự nhà họ Phó. Thấy bộ dạng ủ rũ của ông ta, ông cụ Phó bèn hỏi.

Ông sao thế?

Ông ta vừa định than thở về tình cảnh hiện giờ của mình thì lại thoáng nhìn thấy ông cụ Phó đang nói chuyện điện thoại, tên người liên lạc hiển thị trên cuộc gọi là... Bùi Diệp.
Rõ ràng không phải hắn đang nhắc nhở mà là đang đe dọa ông ta, ý bảo ông ta đừng làm mọi việc cho Bùi Diệp. Bởi vì có thể hẳn sẽ ra tay với ông ta, cái mạng nhỏ của ông ta sẽ đi tong.
Quản gia liền cười ha ha:
Anh Chung nói phải, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi. Tôi đã nhớ kỹ rồi, tôi nhất định sẽ nghe theo lời căn dặn của anh.


Vậy thì tốt, dù sao ông cũng mới 50 tuổi, nếu không vượt qua được chướng ngại này thì sẽ tổn thất rất lớn đấy.

Lúc này, anh cảm thấy đâm lao thì phải theo lao vậy.

Em à, dù là quân nhân thì cũng được phép nghỉ ngơi mà. Nghỉ ngơi hợp lý mới có thể thực hiện tốt nhiệm vụ, em nói có đúng không?

Cô nhíu mày trừng mắt nhìn anh.
Quản gia:
..

Nói xong, hắn kéo cửa kính xe lên, lái xe ra khỏi cổng lớn biệt thự nhà họ Chung.
Quản gia mếu máo nhìn theo xe hắn.
Ông ta vội lắc đầu:
Không có gì, không có gì ạ!

Ông cụ Phó không hỏi nhiều mà đưa điện thoại cho ông ta:
Tiểu Diệp tìm ông có việc.


Vâng.
Quản gia cầm lấy điện thoại.
Phó Thiên Thiên:
Anh đang gọi cho ai vậy?


À, điện thoại của công ty ấy mà.

Vậy anh cứ tiếp tục nói chuyện điện thoại đi, em không quấy rầy anh nữa.

Nói rồi, cô chuẩn bị rời đi.
Anh nói xong rồi.
Bùi Diệp cúp máy luôn rồi kéo cô ngồi vào lòng, hai tay ôm lấy eo cô và hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô:
Tối qua em ngủ ngon không?

Bùi Diệp an ủi cô:
Thiên Thiên, em không phải thánh nhân, chưa kể bây giờ em đang trong thời kỳ đặc biệt. Khi mang thai phụ nữ rất thích ngủ, có ngủ dậy muộn cũng là chuyện bình thường, em không cần phải áy náy.

Cô nhíu mày.

Là một quân nhân, bất kể là lúc nào cũng phải có tinh thần trách nhiệm. Sáu giờ sáng mai, nếu em không thức dậy thì anh đánh thức em nhé.

Quản gia cân nhắc từ ngữ
Hơi khang khác, tâm trạng anh ta có vẻ không tốt cho lắm.

Bùi Diệp:
Tôi biết rồi.

Ông ta nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trong loa, sau đó là tiếng Bùi Diệp:
Thiên Thiên, sao em đã dậy rồi, không ngủ thêm một lúc nữa?

Khó miệng anh giật giật:
Thiên Thiên, tại sao em lại nhìn anh như vậy?


Ánh mắt của cô thật đáng sợ, huống hồ vừa nãy anh cũng không nói gì sai mà.
Hiện tại, rốt cuộc em cũng hiểu nghĩa của từ cản trở. Bùi Diệp:
...


Chẳng lẽ cô đang cảm thấy anh gây cản trở cho cô?


Thiên Thiên, anh thật sự không gây cản trở cho em, anh chỉ nghĩ...


Cô ngắt lời anh:
Mỗi sáng, Tần Hàng luôn kiên trì tập thể dục vào lúc sáu giờ, em sẽ gọi cho anh ấy nhờ anh ấy gọi điện thoại đánh thức em.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.