Chương 927: Phiên ngoại 47


Bùi Diệp mỉm cười nhìn họ, còn là nụ cười đắc ý rất gợi đòn.


Ô, không phải là tôi không cho các anh vào phòng, mà là bà tôi đã nói rằng p8hụ nữ mới sinh sợ nhất vi khuẩn do người ngoài mang vào. Thiên Thiên đang ở trong phòng ngủ nên không thể để người khác vào phòng được. Xin lỗi n3hé!

Chung Bình Quân và Tần Hàng:
...

Cuối cùng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Diệp đi về phòng, sau đó đóng cửa lại. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau và nở nụ cười ngầm hiểu ý, rồi theo người giúp việc đi xuống tầng. Khi Bùi Diệp ra khỏi phòng để gặp Tần Hàng và Chung Bình Quân, Phó Thiên Thiên đi vào phòng vệ sinh để rửa tay. Anh còn cố ý bật nhạc, lại thêm không gian nhỏ trong phòng vệ sinh sẽ có tiếng vang nên cô trong đó không biết việc Tần Hàng và Chung Bình Quân đến chơi.
Chưa được bao lâu, Bùi Diệp lại nói:
Hiện tại vẫn là tháng Giêng, ngoài hành lang có gió lùa, hai đứa không nên ở bên ngoài quá lâu.

Tần Hàng và Chung Bình Quân biết việc trẻ con mới sinh được vài ngày không nên ra gió. Họ cũng không có ý kiến gì khi nghe anh nói như vậy.
Lúc anh trở lại, cô vừa mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhìn thấy bốn chiếc bao lì xì trong tay anh, cô nhướng mày hỏi.
Chẳng mấy chốc, họ đã bế Tiểu Tử và Mùng Hai ra. Chung Bình Quân:
...
Tần Hàng:
...

Họ đến nhà họ Bùi để thăm hai đứa bé này, những mục đích cuối cùng vẫn là muốn thăm Phó Thiên Thiên.
Chung Bình Quân:
Ý của anh Bùi là muốn bảo chúng tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ thì mới có thể vào thăm cô ấy?


Tất nhiên là k9hông cần phải phức tạp như vậy rồi.

Lúc hai người giúp việc bế hai đứa bé về trở về phòng, Bùi Diệp bất ngờ nhắc đến một vấn đề:
Phải rồi, hai người chắc hẳn sẽ không đến chơi tay không chứ? Dù sao cũng có hai đứa, tôi tin rằng hai anh sẽ không chỉ chuẩn bị một món quà, đúng không?

Chung Bình Quân:
...

Kể từ khi Bùi Diệp và cô dọn về sống ở Bùi Viện sau hôn lễ, họ hầu như không gặp mặt cô. Lần này chính là cơ hội, nhưng đáng tiếc lại bị Bùi Diệp canh phòng và bảo vệ quá nghiêm ngặt. Họ đã đến tận đây rồi mà anh vẫn không cho họ gặp cô. Hai đứa bé không sợ người lạ, vừa nhìn thấy hai ông chủ động trước mặt, chúng liền cười toe và giơ hai cánh tay nhỏ lên khua khoắng, trông cực kỳ đáng yêu.
Chung Bình Quân và Tần Hàng cúi đầu nhìn hai đứa trẻ. Lúc này, nét mặt họ mới ấm áp hơn.
Anh đỡ cô và quan tâm hỏi:
Hôm nay trong người em thế nào?

Cô thở dài đáp:
Em đã nói là em không sao, em rất ổn, không hề có những triệu chứng khác thường mà mẹ và bà đã nói. Em thật sự không cần phải ở lì trong phòng suốt một tháng đầu.


Bao lì xì dày thế, lại có ai đến hả anh?
.
Anh gật đầu:
Ừ, có hai người mà em không quen biết cho lắm vừa đến đây, nên anh không gọi em mà đuổi họ đi rồi.

Hai người đ5ó vội vàng đi vào bể hai đứa bé ra.
Dĩ nhiên là họ sẽ không nói cho Tần Hàng và Chung Bình Quân biết chuyện Tăng Nguyệt Nguyệt, Trịnh Tiên và vài thành viên của đội đột kích Hắc Ưng, thậm chí là người của Thông U Các đến chơi trước đó, đều được Bùi Diệp cho vào phòng.

ô.
Cô không hỏi nhiều nữa.
Nhiều khi anh trả lời như thế này nghĩa là có một số bạn bè làm ăn trên thương trường của Tập đoàn Bùi thị đến thăm hai đứa bé, sẽ cho hai bé bao lì xì để lấy lòng và kéo gần mối quan hệ với tập đoàn. Trong sáng nay đã có rất nhiều người như thể đến Bùi Viện và đều bị anh đuổi đi.
Chẳng phải chỉ là ở trong phòng một tháng thôi sao? Cô thực hiện là được chứ gì? Thời gian này sẽ trôi qua nhanh thôi.

Em biết rồi.
Cô bực bội xua tay với anh:
Em sẽ ngồi yên một tháng tới.

Tần Hàng:
...

May mà họ đã chuẩn bị từ trước. Sau khi nghe Bùi Diệp nói vậy, hai người không hẹn mà cùng lấy ra hai bao lì xì đỏ.

Vậy ý anh là?


Hai anh không thể gặp cô ấy bây giờ được. Chẳng phải hai anh đến thăm hai đ6ứa bé sao? Người đầu, bể cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ ra cho hai vị khách quý gặp.
Anh nói với hai người giúp việc trong phòng.
Anh nghiêm túc nói:
Mẹ và bà đều là người từng trải. Mặc dù thể chất của em không giống những người phụ nữ khác, nhưng dù sao em cũng là phụ nữ. Nếu ra ngoài sớm mà để lại những di chứng như đau đầu, thấp khớp, thì em sẽ không thể quay lại đội đột kích đầu.

Vừa nghe thấy không thể quay trở lại đội, cô liền ngậm miệng.
Bùi Diệp cầm lấy bao lì xì và kiểm tra độ dày của chúng, cảm thấy rất hài lòng, bèn cười tít mắt nhìn họ:
Vợ chồng chúng tôi cảm ơn anh Chung và Thị trưởng Tần nhé. Nếu hai anh không có chuyện gì nữa thì đi xuống đi. Người đầu, đưa hai vị khách quý xuống tầng!

Lập tức có người giúp việc đi tới nói với họ:
Hai vị, mời đi theo tôi.

Bùi Diệp mỉm cười bóp vai cô với vẻ lấy lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.