Chương 934: Phiên ngoại 54


Chẳng phải chỉ là một quả trứng gà thôi sao? Muốn ăn thì ăn thôi. Anh nhìn cô chằm chằm thế này sẽ khiến người ta tưởng rằng cô đang ngược đãi anh đấ8y.


Anh muốn ăn trứng, nhưng không phải trứng trên tay anh.


Rốt cuộc là bên đồn đang xảy ra chuyện gì?
Bùi Diệp trầm giọng hỏi lại lần nữa.

À, chuyện là, hai phạm nhân mới bị áp giải về đột nhiên mất tích rồi!

Còn anh thì lại cảm thấy, bà đang lo lắng dư thừa.
Lão Mặc và lão Văn là ai chứ? Họ là đảo chủ đảo Kỳ Quái chứ không phải người bình thường. Cả hai đều có dị năng đặc biệt, người bình thường hoàn toàn không thể động vào bọn họ. Nếu quả thật có người dám xuống tay với họ thì đối phương sẽ là người bị hạ, tuyệt đối sẽ không thể bắt hai người họ đi.
Anh rất tin tưởng điều này.

Bà à, bà cứ yên tâm nhé.


Diệp à?


Sao thế ạ?


Ừ, bà yên tâm rồi.

Từ lúc lão Mặc và lão Văn bị đưa đến đồn cảnh sát đến giờ cũng đã lâu. Nhẽ ra phía cảnh sát phải phản hồi tình trạng hiện tại của họ cho anh mới đúng, nhưng bây giờ lại chẳng có tin tức gì. Đáng lẽ anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng vì lời nói của bà cụ Bùi mà giờ đây trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an.

Đây không phải là chuyện anh cần quan tâm. Nếu anh không cúp máy, tôi sẽ...

Bùi Diệp lại hỏi lần nữa:
Nói cho tôi biết, hai phạm nhân kia có phải là hai người bị bắt từ trong Bùi Viên không?


Không phải hôm qua cháu nói là Tiểu Văn và Tiểu Mặc ra ngoài đi chơi sao? Nhưng đến giờ hai ông ấy vẫn chưa về. Cháu có gọi điện hỏi thử xem hai ông ấy đã xảy ra chuyện gì không?
Bà cụ quan tâm hỏi han.

À, bà không cần phải lo đâu ạ. Hai người họ không yên lòng chuyện ở nhà nên đã về sớm. Hôm qua họ gọi điện nói với cháu, nhưng cháu quên nói lại với bà.
Bùi Diệp nói láo một cách trắng trợn. Nghe xong, bà cụ Bùi liền tin là thật.
Sắc mặt Bùi Diệp chợt thay đổi.

Hai phạm nhân mà anh vừa nói tên là gì?

Đương nhiên là người còn bú mẹ chỉ có Mùng Hai chứ không phải con gái cưng Tiểu Tử của anh. Tiểu Tử biết điều và đáng yêu như thế, tuyệt đối sẽ không phá đám anh như cậu nhóc.
Quyết định vậy đi, lát nữa anh sẽ tìm cơ hội bàn với Phó Thiên Thiên để vú em cho cậu nhóc bú.
Phó Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn anh:
Không phải vừa rồi anh nói muốn ăn trứng sao? Sao còn ngồi đấy? Không muốn ăn nữa 6à?


Anh không muốn xuống bếp, anh muốn ăn... ở đây!
Dứt lời, anh liền hôn lên môi cô, bắt đầu ăn trứng... trong miệng cố. Phó Thiên Thiên 5đang bế Mùng Hai, lúc này hai vợ chồng họ áp sát vào nhau. Bùi Diệp muốn ôm cô chặt hơn khiến Mùng Hai trong lòng cô cảm thấy bị đè ép, không chịu nổi liền khóc ré lên.

Ra là thế, mà hai người họ cũng thật là, muốn về nhà cũng không quay lại nói với chúng ta một tiếng. Nếu thế thì đã không khiến người khác phải lo lắng cho họ rồi.


Bà à, bọn họ đã trưởng thành chứ không phải là trẻ con ba tuổi, bà không cần phải lo đâu.

Được rồi, nếu bọn họ đã về nhà thì tốt, bà cũng yên tâm.

Vâng, bà cứ yên tâm nhé, bọn họ thật sự không sao mà.

Haizz, là bà bị dọa bởi tin tức lúc trước, nói là mấy ngày nay ở Vân Thành luôn có người mất tích không rõ nguyên do, đã có mấy trường hợp rồi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được những người kia.
Bà cụ Bùi lo lắng nói.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo sau lưng, Mùng Hai không khỏi căng thẳng. Dường như nhận thức được mình sắp phải cai sữa mẹ, cậu không kìm được mà nút mạnh mấy cái.
Ra khỏi phòng, Bùi Diệp đi xuống tầng. Nhìn thấy anh, bà cụ Bùi không chờ được mà hỏi một câu.
Bùi Diệp nhíu mày. Chuyện này anh cũng có nghe nói.
Đúng là gần đây Vân Thành có mấy vụ mất tích, hơn nữa khi mất tích, những người đó đều không để lại manh mối gì, đến nay cũng chưa có ai biết người đã bắt họ là ai và có mục đích gì.
Phó Thiên Thiên suy nghĩ hai giây, đoán rằng có lẽ bệnh sạch sẽ của anh3 tái phát, không muốn ăn đồ thừa của cô.

Chắc trong bếp chắc vẫn còn trứng, nếu anh muốn ăn thì xuống bếp lấy đi.
Nghe cô nói xong, anh vẫ9n ngồi yên tại chỗ.
Lại là thằng nhãi này, lúc nào nó cũng phá đảm đúng lúc anh muốn
vui vẻ
với vợ, buộc anh phải dừng lại giữa chừng. Anh còn chưa ăn xong trứng trong miệng Phó Thiên Thiên đấy!
Trước đây, anh đã bàn với cô là chờ khi cô ở cữ xong và trở lại quân khu, cô sẽ để vú em chăm hai đứa bé. Nhưng giờ đây anh lại muốn cho con trai bú sữa vú em luôn, chứ không muốn nó cứ quân mẹ nữa. Rốt cuộc Phó Thiên Thiên là vợ của ai hả?
Tiếng khóc của cậu khiến cô đẩy anh ra.
Anh vẫn chưa thỏa mãn, sầm mặt nhìn chằm chằm đứa con trai đang mếu.
Cuối cùng anh gọi điện cho cảnh sát.

A lô, đây là đồn cảnh sát, có chuyện gì không?
Bùi Diệp còn chưa mở lời đã nghe thấy bên đồn cảnh sát vang lên một loạt tiếng hỗn loạn. Anh bỗng nheo mắt, hỏi một câu theo bản năng:
Ở đó đang xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ biết là đối tượng mà chúng ra tay đều là những người đàn ông khoảng 50 tuổi.
Chẳng trách bà cụ Bùi lại lo cho lão Mặc và lão Văn.
Giọng của người nghe máy có phần mất kiên nhẫn:
Nếu anh có chuyện khẩn cấp thì nói ngay, còn nếu không có chuyện gì, chúng tôi sẽ khởi tố anh tội quấy rối cảnh sát, không thì bây giờ anh cúp máy ngay
di!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.