Chương 937: Phiên ngoại 57


Một hình ảnh liên ập vào đầu cô. Có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ trong hình ảnh ấy. Tuy hình ảnh mờ mờ nhưng cô vẫn có thể xác định được hai ngườ8i đó là ai.

Cô biết rõ hình ảnh vừa rồi không phải hình ảnh trong đầu cô, cũng không phải là giác quan thứ sáu của cô, mà đó là hình ảnh t3ruyền qua não cô thông qua tay Mùng Hai.

Năng lực này...
Nhận thấy sự khác thường của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp lo lắng bước tới n9ắm lấy tay cô từ tay con trai mình, sau đó nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô quay đầu nhìn anh, nói cho anh nghe hình ảnh mà mình vừa thấy: 6
Hình ảnh đó không phải là giác quan thứ sáu của em, vì năng lực của em vẫn chưa đạt tới chỗ xa như vậy.

Nghe xong, Bùi Diệp cũng ngạc nh5iên, sau đó hai vợ chồng cùng quay sang nhìn Mùng Hai đang cười tít mắt nhìn họ.
Không ngờ thằng nhóc con này lại có năng lực đó. Rất rõ ràng, thằng nhóc này không chỉ kế thừa năng lực của Phó Thiên Thiên, mà năng lực của cậu còn mạnh hơn năng lực của cô.
Thử năng lực của cậu nhóc xong, vẻ mặt Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp trở nên nghiêm nghị. Con người vốn không có tội, nhưng mang vật quý là có tội.
May mà Mùng Hai sinh ra trong nhà họ Bùi. Với năng lực của mình, cậu sẽ trở thành đối tượng tranh giành của các gia tộc và trở thành một con rối.
Có rất nhiều người đang thèm muốn năng lực này. Trước đây có ông chủ Bạch, bây giờ ông ta đã không còn, nhưng ai biết được còn những người nào có dã tâm như ông ta hay không.

Một người đàn ông ngoài 50 mà đi theo một người phụ nữ ngoài 40. Bà không xấu hổ hả?

Người đàn bà tóc bạc cười tủm tỉm nhìn hai người.

Tốt lắm, nếu hai người khuất phục tôi nhanh chóng thì tôi sẽ không có hứng thú. Uống rượu với tôi đi, rượu này tôi cho người lấy từ nhà máy rượu ở Pháp, ngon lắm đấy!

Người đàn bà tóc bạc mỉm cười nhìn họ:
Sao, hai người nghĩ thế nào?

Lão Mặc và lão Văn mạnh miệng.

Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, chúng tôi sẽ không thuận theo bà đâu!

Bùi Diệp nhìn nước đọng trên mặt thảm, mặt đen sì. Còn thủ phạm thì lại tỏ ra như mình chẳng làm gì sai, cười khanh khách và nhìn Bùi Diệp với đôi mắt sáng ngời, giống như khám phá ra một lục địa mới nào đó.
Bùi Diệp lạnh toát sống lưng.
Anh quyết định sau này sẽ không để bất cứ chất lỏng nào trong phòng. Nếu không thằng nhóc chết tiệt kia chắc chắn sẽ chơi khăm anh.
Để xác minh điều gì đó, Phó Thiên Thiên cho người giúp việc lui xuống hết, đến khi trong phòng chỉ còn lại gia đình bọn họ, cô mới cúi xuống nhìn Mùng Hai trong nôi, giơ tay lên, cốc nước trên bàn đột nhiên bay đến.
Dường như nhìn thấy chuyện gì kinh khủng lắm, Tiểu Tử phấn khích cười khanh khách.
Mùng Hai không cười như em gái mình mà nhìn chằm chằm vào động tác của Phó Thiên Thiên.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã nghĩ ra cậu nhóc muốn làm gì, lập tức phản ứng cực nhanh trinh sang bên, né nước trà tạt vào người.
Nhìn thấy cảnh này, Phó Thiên Thiên càng ngạc nhiên hơn.
Ngay lúc Mùng Hai muốn tạt nước trà vào người Bùi Diệp, cô liền cử động tay, định làm cái cốc dừng lại, nhưng năng lực của cô yếu hơn năng lực của cậu nhóc, nước trong cốc vẫn tạt vào người anh theo ý muốn của cậu.
Hai người đều không bước lên.
Người đàn bà tóc bạc cười nói:
Sao vậy, sợ tôi à? Nếu các ông sợ chết thật, tốt nhất là nên đi theo tôi. Nếu không, lỡ tôi sơ ý hút hết năng lực trong người các ông thì sẽ không có cách nào cứu vãn được đâu.

Nghe xong, sắc mặt của lão Mặc và lão Văn đều thay đổi, nhưng lại lập tức ngồi xuống.
Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp nhìn nhau, rồi đưa ra một quyết định.
Phải bắt đầu huấn luyện Mùng Hai khi cậu còn nhỏ.
Chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, cậu mới có đủ khả năng để bảo vệ bản thân và có được chỗ đứng trên thế giới này. Sức mạnh của bất cứ gia đình nào cũng chỉ là tạm thời, quan trọng nhất vẫn là bản thân cậu. Xế chiều, khi mọi người trong nhà họ Bùi đang ngủ trưa, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên lặng lẽ rời khỏi Bùi Viên.
Lúc nâng cốc nước đến bên cạnh xe của cậu nhóc, cô nhíu mày ra hiệu cho cậu.
Mùng Hai chớp chớp đôi mắt đen láy, đột nhiên giơ tay lên ngay trước mặt cô và Bùi Diệp, huơ huơ, cốc nước vốn đang đứng yên trên không chợt bay lung tung trong phòng một cách không có quy tắc như bị điện.
Nhìn kiệt tác của mình, Mùng Hai cười khanh khách, chơi say sưa. Cuối cùng, dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu đột nhiên vung tay lên, chiếc cốc bay đến trước mặt Bùi Diệp.
Lúc này, trong một biệt thự dưới lòng đất ở thành phố Vấn Thành, một người đàn bà xinh đẹp với mái tóc bạc đang dựa người trên ghế trường kỷ, móng tay sơn đỏ, cầm một chiếc ly đế cao, nhẹ nhàng lắc lư chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly.
Bà ta nhấp nhẹ hớp rượu rồi khẽ liếm môi, toát ra vẻ quyến rũ.
Hai người đàn ông khoảng 50 tuổi không kiêu ngạo không tự ti đứng đó, đối mặt với bà ta.
Lúc nhìn nhau, cả hai đều nhìn người kia bằng ánh mắt khinh bỉ.

Những lúc thế này mặt mũi không đáng tiền, quan trọng nhất là phải giữ được tính mạng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.