Chương 946: Phiên ngoại 66


Cả nhóm quyết định đi tìm người đàn ông kia, bèn chuẩn bị rời khỏi biệt thự dưới lòng đất.

Nhìn những người nằm l8a liệt dưới đất, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp liếc nhìn nhau.
Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp nhìn nhau. Cô nắm tay thành nắm đấm, muốn đánh bà ta.
Bùi Diệp nắm lấy tay cô, đè xuống, để tránh cô làm người đàn bà tóc bạc bị thương, thể thì lão Mặc và lão Văn sẽ thật sự hết cứu.
Người đàn bà tóc bạc thản nhiên trả lời:
Còn là thứ gì nữa? Tất nhiên là thuốc độc rồi!

Mặc dù hai người họ là đàn ông lịch thiệp, xưa này không đánh phụ nữ, cũng không giết phụ nữ, nhưng lúc này họ đều có lòng kích động muốn giết người đàn bà này.
Bùi Diệp:
Tiền bối, hai vị này đều là người quan trọng của chúng tôi, không biết loại độc này có thật là có thuốc giải không?

Người đàn bà lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn:
Bây giờ là lúc nào rồi mà tôi còn lừa các người? Tôi nói rồi đấy, dù thế nào tôi cũng phải gặp được người mà tôi muốn gặp, nếu không, hai người họ sẽ trúng độc mà chết. Vì vậy, các người tuyệt đối đừng nên ra vẻ.

Máy bay tư nhân của nhà họ Bùi đã đỗ trên đường băng do vệ sĩ nhà họ Bùi hộ tống.
Năm người cùng nhau lên máy bay, bay đến đất nước người đàn ông kia đang sống.
Tự dưng bị hạ độc, dù là ai cũng thấy khó chịu.
Thấy hai ông bực bội, người đàn bà tóc bạc cười tít mắt nói:
Yên tâm đi, thuốc độc mà tôi cho hai người uống có thuốc giải. Hai người không cần lo lắng. Chỉ cần tôi gặp được người mà tôi muốn gặp, tôi sẽ cho hai người thuốc giải.
Lão Mặc hừ một tiếng:
Ai mà biết bà có thật sự cho chúng tôi thuốc giải hay không? Nếu bà đổi ý thì sao? Bây giờ bà giao thuốc giải ra đi.

Lão Văn:
Đúng, bây giờ bà giao thuốc giải ra, nếu không tôi sẽ không dẫn bà đi tìm người đàn ông kia!


Ha!
Người đàn bà tóc bạc cười khẩy:
Không sao, các ông không dẫn tôi đi tìm người thì chúng ta cứ rề rà ở đây. Để xem là tôi nóng ruột trước, hay là hai ông bị trúng độc chết trước!

Thì ra là hai đứa không thấy ba mẹ đầu nên buồn bực, còn không chịu bú sữa của vú em, cuối cùng đành chịu đói.
Đến khi nhìn thấy ba mẹ về, hai đứa mới thôi khóc.

Bà cho chúng tôi ăn cái gì thế?
Lão Mặc không ngừng móc họng mình, muốn nên thử mà người đàn bà vừa nhét vào miệng họ ra.
Lão Văn cũng làm như ông ta.
Lão Mặc, lão Văn:
...

Người đàn ông mà người đàn bà tóc bạc muốn tìm đang ở nước ngoài, nên bọn họ phải bay ra nước ngoài để tìm ông ta. Lúc chuẩn bị lên máy bay, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp nhân cơ hội này về Bùi Viên để thăm hai đứa bé. Khi họ về đến nhà, hai đứa bé đang khóc dữ dội.
Phó Thiên Thiên:
Bây giờ người mà bà muốn tìm vẫn 3còn sống, bà có thể tha cho bọn họ không?

Người đàn bà tóc bạc nhìn những người đàn ông đang ngất xỉu dưới đất 9với vẻ đầy ghét bỏ:
Cô yên tâm, bọn họ đều vô sự. Chỉ cần họ ra khỏi đây, cơ thể của họ sẽ trở lại như cũ. Cô không cần6 phải lo cho họ đầu.
Nghe bà ta nói vậy, bọn họ liên yên tâm.
Khi mấy người họ vừa ra khỏi biệt thự dưới lòng đ5ất, người đàn bà tóc bạc đột nhiên bước nhanh mấy bước, đến gần lão Mặc và lão Văn.
Hai người họ còn chưa kịp phản ứng, bà ta đã nhét một thứ vào miệng họ.
Phó Thiên Thiên cho hai đứa bé ăn no rồi mới ru cho chúng ngủ.
Chờ hai đứa ngủ say, cô và Bùi Diệp liền rời khỏi Bùi Viên.
Sau một tiếng rưỡi, họ đã hạ cánh xuống nước 0, một quốc gia tách biệt với nước Z.
Vừa xuống máy bay là có xe chuyên dụng chờ đợi bọn họ.
Lão Mặc và lão Văn:
..

Cảm giác kẻ thù đang ở trước mắt nhưng lại không thể đánh chết nó, thật sự là rất khó chịu.
Phó Thiên Thiên hừ một tiếng, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Bùi Diệp đi theo sau cô, người đàn bà tóc bạc cũng đi theo họ. Lão Mặc và lão Văn thì đi cách bà ta một khoảng an toàn, để tránh lại đột nhiên bị bà ta lén ra tay. Dường như đọc được suy nghĩ của họ, người đàn bà không quay đầu lại mà nói một câu:
Hai ông không phải là đối thủ của tôi, dù có cách xa tôi trăm bước, tôi muốn ra tay với hai ông cũng dễ như trở bàn tay!

Đáng tiếc là dù họ móc thế nào cũng không móc thứ đó ra được. Người đàn bà tóc bạc lạnh lùng nhắc nhở hai người họ:
Hai người các ông không nên phí công, thứ đó là tôi đặc biệt điều chế, vừa vào miệng là tan ra và hòa lẫn với cơ thể.
Sắc mặt của lão Mặc và lão Văn đều khó coi.
Lão Văn:
Bà đã cho chúng tôi nuốt thứ gì?

Lúc ở trên máy bay và trên xe, người đàn bà tóc bạc liên tục kể lại tình sử của bà ta và người đàn ông kia. Từ biểu cảm trên mặt bà ta, có thể thấy rằng bà ta thật sự rất yêu ông ta. Vì ông ta, bà ta nguyện làm kẻ thù của cả thế giới.

Tuy nhiên, rất nhiều biểu hiện và tình yêu của bà ta thật sự khiến bọn họ không thể thông cảm, theo quan điểm của họ, đó là thứ tình yêu bệnh hoạn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.