Chương 955: Phiên ngoại 75


Nghe thấy hai từ
khách sạn
, bà ta tỏ vẻ chán ghét ra mặt.


Khách sạn? Đó là nơi ở của con người sao?


Sao lạ8i không phải là nơi ở của con người? Rất nhiều người đến Vân Thành tạm thời không có chỗ đặt chân, đều chọn ở trong khách sạn.3


Không được, một nơi không có nhân tính như khách sạn, dù tôi chết ở trong đó cũng sẽ không có ai hỏi han. Tôi không9 ở khách sạn đâu.
Trên trán lão Văn nổi gân xanh. Lão Mặc sợ ông ta điên tiết lại nói ra những điều không nên nói bên nhanh c6hóng kéo ông ta ra và cười nói với bà A Chỉ:
Bà không muốn ở khách sạn thì muốn ở đâu?

Dù thế nào tôi cũng không ở khách sạ5n, không ở nhà nghỉ!

Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên ghé sát lại gần, ông lộ vẻ kinh ngạc:
Bà là ai?

Bà A Chỉ bỗng nhiên lục lọi khắp người một lượt, khó khăn lắm mới lấy ra một bức ảnh rồi đưa cho ông cụ Phó như thể đưa một vật quý:
Ông có ấn tượng với người phụ nữ này không?

Trước khi đến nhà họ Phó, cô đã gọi điện về Bùi Viện để chắc chắn rằng hai đứa bé chẳng những không quấy khóc sau khi biết ba mẹ có việc đi ra ngoài, mà còn ngoan ngoãn uống sữa. Cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ra, Vợ chồng cô đã thuê vú em cho hai đứa bé, nhưng theo câu trả lời của người giúp việc ở Bùi Viện thì hai đứa trẻ không chịu để vú em đến gần mình. Cuối cùng bà Bùi cho chúng uống sữa, chúng mới ngừng khóc.
Bà A Chỉ:
Vậy tối nay tôi ở đâu?

Khi mọi người nhìn nhau và không biết nên quyết định thể nào, điện thoại của Phó Thiên Thiên đổ chuông.
Ông cụ Phó nhíu mày:
Ba nuôi à?

Lão Văn bất mãn nhìn Bùi Diệp, anh bên nhỏ giọng nhắc nhở ông ta:
Đây là ông nội của Thiên Thiên, ông cụ vẫn luôn cho rằng ba ruột của cô ấy là một kẻ khốn nạn. Nếu ba nói rằng ba là ba ruột của cô ấy, có lẽ hai người sẽ không thể bước vào nhà họ Phó đâu.

Không chỉ ông cụ mà tất cả mọi người đều choáng váng. Không ngờ vị ân nhân mà bà A Chỉ vẫn luôn tìm kiếm lại chính là ông.
Bà A Chỉ lộ vẻ mặt dịu dàng và xấu hổ chưa từng có:
Vâng, chính là tôi. Lúc ấy tôi vẫn luôn muốn cảm ơn ông, ngặt nỗi không nói được thành lời vì bị sặc nước. Về sau ông đã rời đi mất.

Cô thoáng nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, khẽ nhướng mày và nói:
Tôi biết tạm thời nên cho bà ta ở đầu rồi.

Biệt thự nhà họ Phó.

Ông ơi.
Vẻ mặt Phó Thiên Thiên lộ ra sự ấm áp hiếm thấy.
Bùi Diệp cũng gọi to:
Ông ơi!

Được rồi, được rồi.
Nhận ra còn có ba người lạ đi cùng họ, ông cụ nhất thời sửng sốt:
À, ba vị đây là...
Bùi Diệp giới thiệu với ông:
Họ là lão Văn và lão Mặc ạ.

Lão Văn, lão Mặc:
...

Bây giờ họ chỉ muốn mặc xác bà ta! Đột nhiên lão Mặc liếc nhìn vợ chồng Bùi Diệp.
Bà ta nhìn ông với vẻ đầy hi vọng. Sự thay đổi đột ngột này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình. Người sững sờ nhất là ông cụ Phó. Ông nhìn kỹ người trong bức ảnh, cuối cùng ngạc nhiên thốt lên:
Tôi hơi có ấn tượng về người này. Lúc đó cô ta nhảy cầu sông Đàm định tự tử. Tôi đã cứu cô ấy lên.
Bà A Chỉ ngượng ngùng nói:
Khi đó không phải tôi định tự tử, mà là bất cẩn bị ngã xuống sông.

Ông cụ Phó ngạc nhiên nhìn bà ta:
Bà nói gì? Bà chính là người đó sao?


Thế thì thôi.
Họ không thể để hai cháu ngoại của mình ở cạnh người nguy hiểm như bà ta được.
Chẳng phải nhà họ Bùi vẫn còn những căn hộ khác sao? Chi bằng tìm bừa cho bà ta một căn phòng để ở tạm?
Lão Văn lại đưa ra đề nghị.

Có thì có, nhưng những phòng ốc đó bỏ không khá lâu, phải quét dọn lại mới ở được. Con e rằng hôm nay không thể dọn vào ở luôn được đầu.

Không sao, tối nay cứ để bà ta ở tạm chỗ nào đó. Giờ con sai người đi quét dọn chỗ kia, ngày mai sẽ chuyển đến đó.

Lão Văn vội tiếp lời anh:
Chúng tôi là ba...

Bùi Diệp lập tức ngắt lời ông ta trước khi ông ta nói nốt từ
ruột
:
Họ là ba nuôi của Thiên Thiên ạ.

Ông cụ Phó gọi cho cô, vốn định hỏi cụ thể thời gian làm tiệc đầy tháng cho hai đứa bé, nhưng vừa nghe cô sắp tới biệt thự nhà họ Phó, ông đã ngồi đợi sẵn trong nhà. Lúc nghe thấy người làm nói rằng nhóm người của Phó Thiên Thiên đã đến, ông liền vội vàng ra cửa đón.

Thiên Thiên, Bùi Diệp, hai cháu đến rồi à.
Ông vui mừng gọi.
Lão Văn run lên nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp:
Đúng, đúng, chúng tôi là ba nuôi của Thiên Thiên!


Hóa ra là vậy.
Ông cụ Phó vẫn ngơ ngác vì chưa bao giờ nghe cô nói rằng cô có ba nuôi. Bỗng nhiên lại xuất hiện hai người ba nuôi của cô là sao?

Tiểu Tử và Mùng Hai là cháu ngoại của hai người mà hai người lại muốn để nhân vật nguy hiểm này ở Bùi Viện sao?

Hai người họ lập tức từ bỏ ý định đó.

À, phải rồi, chẳng phải Bùi Viện có rất nhiều phòng sao? Chị bằng sắp xếp cho bà ta ở đó trước đi.

Bùi Diệp liền lườm ông ta với ánh mắt sắc như dao,
Có điều nếu cô không phản bác thì chứng tỏ chuyện này là thật. Bùi Diệp giới thiệu đến bà A Chỉ. Nhưng anh chưa kịp nói thì bà ta đã bất ngờ lao đến trước mặt ông cụ với vẻ phấn khởi.

Có phải ông đã từng đi qua sông Đàm và đã cứu một người hơn 20 năm trước không?


Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.