Chương 957: Phiên ngoại 77


Vẻ mặt Phó Thiên Thiên trở nên nghiêm nghị.

Đúng vậy, cô cũng đã nhận thấy điều đó. Một thời gian trước cô ở cữ mất8 một tháng, không thể ra ngoài, một số người đã lợi dụng cơ hội này lặng lẽ lẻn vào Vân Thành,
Chưa kể đến việc hôm nay họ mới được cứu ra khỏi biệt thự dưới lòng đất, còn chưa biết hôm nay là đầy tháng của hai đứa bé. Cộng thêm sau khi trải qua một ngày khủng khiếp, họ hoàn toàn không nghĩ đến việc tặng bao lì xì.
Bây giờ Bùi Diệp bất ngờ nhắc họ khiến họ nhất thời trở nên lúng túng.
Khi đến nơi, mọi người xuống xe và đi thẳng đến sảnh lớn. Vợ chồng ông bà Bùi đang đón khách. Lúc nhìn thấy nhóm người Phó Thiên Thiên tới, hai ông bà liền vội vàng ra đón.

Cụ và hai ông thông gia đến rồi ạ, xin mời vào!

Nếu anh ta không vứt hai người họ ở nơi hoang vu trong khi không một xu dính túi, thì làm sao họ có thể bị bà A Chỉ tóm được chứ? Nếu họ không bị bà ta bắt đi thì sao có thể bị bà ta đầu độc?
Anh ta chính là thủ phạm khiến họ bị bắt.
Thật sự là bà A Chỉ quá kinh khủng, hơn nữa bà ta còn đang giữ thuốc giải của họ, vì thế họ càng không thể trêu vào bà ta.
Nếu bà ta mà không vui, vứt bỏ thuốc giải của họ thì tiêu đời.
Bà cụ Bùi đang ngồi trong khách sạn bể Tiểu Tử và chơi với cô bé. Mùng Hai đang nằm trong chiếc xe nôi bên cạnh, thích thú tóm lấy những sợi dây buộc những quả bóng bay.
Ông cụ Phó vui mừng đi tới nhìn hai chắt ngoại của mình.
Lão Văn, lão Mặc:
...

Họ bỗng bật cười ha ha, sau đó nhìn Bùi Diệp với ánh mắt căm giận.
Nhìn bóng dáng bất mãn của họ, Bùi Diệp khịt mũi một tiếng.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến khách sạn tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Tử và Mùng Hai.
Hai người ngơ ngác, nhất thời không hiểu gì:
Bao lì xì gì cơ?
Anh cười tít mắt, đáp:
Hai ba đến tham gia tiệc đầy tháng của con bọn con, chẳng lẽ không nên mừng bao lì xì sao?

Họ đã quên khuấy chuyện này.
Lão Văn và lão Mặc đi nhờ xe của vợ chồng Bùi Diệp. Còn bà A Chỉ đương nhiên là đi cùng xe với ông cụ Phó.
Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên, lão Văn và lão Mặc, lại thêm tài xế nên trong xe có vẻ hơi chật. Nhưng hai ông già thà chịu đựng ánh mắt khó chịu của Bùi Diệp còn hơn là ngồi xe của ông cụ Phó.
Bùi Diệp nắm chặt tay cô, trịnh trọng nói:
Còn có anh mà, anh sẽ cùng em bảo vệ Văn Thành.

Cô ngẩng đầ5u lên và mỉm cười với anh, sau đó gật đầu đáp
Vâng
, rồi tựa đầu vào vai anh một cách rất tự nhiên. Hai vợ chồng đứng ở hành lang trước biệt thự ngắm ráng chiều, hình ảnh thật bình yên. Một lúc sau, ông cụ Phó và nhóm người bà A Chỉ bước ra khỏi biệt thự. Hai vợ chồng Bùi Diệp đi về phía họ, chuẩn bị đến khách sạn dự tiệc đầy tháng của hai đứa trẻ.
Cô sầm mặt:
Nếu có3 kẻ dám ra tay với Vân Thành, em nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!

Vân Thành là nhà của cô, là nơi cô muốn bảo vệ9, nơi này có người yêu của cô, có gia đình và bạn bè của cô. Kẻ nào dám ra tay trên địa bàn của cô thì sẽ phải trả giá đắt6.
Bà cụ Bùi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy lão Văn và lão Mặc.

Tiểu Văn, Tiểu Mặc, hai người đến rồi à?

Hai ông già cười ngượng, đáp:
Vâng ạ.


Phải rồi, lúc trước sao hai người rời đi mà không nói một tiếng, khiến tôi lo lắng quá. Bây giờ thấy hai người không sao, tôi yên tâm rồi.
Bà cười nói.
Nét mặt bà cụ Bùi dịu đi phần nào:
Không sao, nhưng lần sau đừng như vậy nữa nhé. Nếu hai người muốn đi, dù không nói một tiếng thì cũng nên ghi mảnh giấy nhắn lại để người khác đỡ lo. Hai người nói xem có đúng không?


Vâng, vâng.
Hai người họ liền phụ họa. Bùi Diệp đột nhiên bước tới:
Phải rồi, hai vị ba nuôi, nếu hai vị đã đến thì bao lì xì đâu?

Tất nhiên ông cụ Phó cũng cực kỳ bực bội trước sự làm phiền của bà A Chỉ.
Cuối cùng lão Văn và lão Mặc vẫn bị đuổi xuống khỏi xe của vợ chồng Bùi Diệp, phải ngồi chung xe với các vệ sĩ nhà họ Bùi.
Lão Mặc và lão Văn là ông ngoại của hai bé, họ đến tham dự tiệc đầy tháng của chúng cũng là điều bình thường. Ông cụ Phó là ông nội của Phó Thiên Thiên nên cũng sẽ tham gia. Chỉ có bà A Chỉ không nằm trong danh sách khách mời.
Song bà ta cứ quấn lấy ông cụ Phó, mọi người đành phải dẫn bà ta theo.
Bùi Diệp giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của họ.
Lão Mặc nghiến răng nghiến lợi với Bùi Diệp rồi mỉm cười với bà cụ Bùi:
Ha ha, lúc đó chúng tôi có việc gấp, phải đi vội, vì thế không chào tạm biệt cụ thông gia. Xin lỗi cụ ạ.


A...
Lão Văn nhanh chóng phản ứng lại:
Bọn ba vốn đã chuẩn bị bao lì xì và quà tặng cho hai đứa bé, nhưng lúc đi ra ngoài bọn ba lại sơ ý quên mang theo. Thể này đi, bọn ba ghi nợ, hôm khác sẽ tặng nhé.



Vào ngày vui như thế này mà ghi nợ thì không ổn đâu.
Bùi Diệp nói với giọng sâu xa.

Hai người kia liền đanh mặt:
Vậy con định thế nào?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.