Chương 965: Phiên ngoại 85
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1133 chữ
- 2022-02-18 04:41:51
Động tác đột ngột của ông cụ Phỏ khiến hắn kinh ngạc.
Xem ra ông không định ngồi xe nhà họ Phó để về nhà, hơn nữa trông ông như đang sợ ai đó.8 Điều này khiến hắn nhớ đến bà già tóc bạc trắng mà hắn đã nhìn thấy trong bữa tiệc.
Hắn mỉm cười trêu ông:
Ông ơi, ông đang trốn bà Trương 3sao?
Ông cụ Phó như bị giẫm phải đuôi liền gắt lên:
Bà Trương cái gì? Cậu và bà ta thân thể sao? Vừa gặp đã gọi bằng bà rồi.
Xem r9a ông thật sự sợ bà ta bám lấy.
Cháu thấy bà ấy có vẻ rất tốt với ông.
Trong bữa tiệc, ông dường như chưa từng phải đóng tay, tất cả đều là6 do bà A Chỉ gắp cho ông ăn, rồi lau miệng cho ông. Một loạt những hành động này thật đáng kinh ngạc.
Đồ vong ân phụ nghĩa. Hắn không nghĩ xem trước đây ông đã đối xử với hắn như thế nào, vậy mà hắn còn bán đứng ông vào thời điểm mấu chốt này.
Ông tức giận định ngồi thẳng dậy mắng hắn, nhưng suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, ông liền nghe thấy hắn nói tiếp:
Cháu vừa nhìn thấy ông ấy chạy về hướng bên phải, hình như đang trốn ai đó.
Bà A Chỉ nhíu mày:
Tốt lắm, chúng ta gặp lại sau nhé.
Nói đoạn, bà ta đi về phía hắn vừa chỉ. Sau khi tiếng bước chân của bà ta đã xa, ông cụ Phó mới thận trọng ngồi nhổm dậy, nhìn về hướng bà ta rời đi.
Được rồi, cậu về đi. Tạm biệt!
Tạm biệt ông.
Sau đó, ông vui vẻ đi vào trong biệt thự.
Chung Bình Quân nhìn theo bóng lưng vui mừng của ông, lại vô thức liếc nhìn vào trong biệt thự nhà họ Phó. Thị giác của hắn rất tốt, vừa nhìn đã thấy một bóng dáng trong biệt thự, thể là không khỏi nhíu mày.
Thấy bà ta chạy được một quãng xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bên này, ông sợ thót tim, vội rụt cổ lại.
Sau khi ngồi lên ghế, ông vỗ vai Chung Bình Quân và nói:
Tiểu Chung à, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu. Tôi biết cậu tốt với tôi nhất mà, quả nhiên là tôi không nhìn nhầm cậu.
Hắn cười đáp:
Vừa nãy khi cháu nói với bà Trương là đã nhìn thấy ông, có phải ông đã muốn mắng cháu là đồ vong ân phụ nghĩa không?
Ông cụ Phó:
...
Vâng.
À, phải, cậu có nhìn thấy ông Phó không?
Khi bà ta hỏi câu này, ông cụ Phó nấp sau ghế phụ căng thẳng đến mức run rẩy. Ông cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, lại hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Chung Bình Quân. Ông đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần hẳn bán đứng ông, ông sẽ ngay lập tức chạy ra khỏi xe của hắn, từ nay về sau sẽ phớt lờ hắn luôn. Ông vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy hắn đáp:
Có ạ.
Ông cụ Phó:
...
Thằng khốn kiếp này!
Ngoan lắm!
Bà ta mỉm cười, hỏi:
Nghe nói cậu là hàng xóm của ông Phó, đúng không?
Vâng.
Bà ta thân thiện nói:
Thế thì tốt, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.
Quả nhiên, bà ta hỏi Chung Bình Quân.
Cậu là Tiểu Chung à?
Hắn đáp:
Vâng, cháu chào bà Trương.
Thằng nhãi nhà cậu, chuyện của bề trên5 mà cậu có thể tùy ý bình luận sao? Cậu lập tức lái xe đưa tôi về là được.
Chung Bình Quân nhướng mày.
Nước Z có câu: Chạy trời không khỏi nắng.
Ông cụ Phó thở phào nhẹ nhõm:
Được rồi, không biết lúc nào bà ta sẽ quay lại, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Vâng.
Chung Bình Quân khởi động xe và lái đi.
Sau khi rời khỏi bãi đỗ xe, ông cụ Phó mới thật sự yên tâm.
Cuối cùng cũng thoát khỏi bà già kia. Tuy nhiên, ông đã vui mừng quá sớm.
Khi xe của họ dùng trước cổng nhà họ Phó, ông cụ Phó vui mừng khấp khởi, bước xuống khỏi xe. Sau đó, ông đi vòng sang bên chỗ ghế lái, vẫy tay với Chung Bình Quân:
Tiểu Chung, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhé. Cậu có muốn vào nhà tôi ngồi uống tách trà không? Tôi mời cậu.
Ông tưởng trốn được bà ta lúc này thì có thể an toàn mãi sao? Có điều, nhìn dáng vẻ sợ hãi của ông, hắn đã không nhắc ông sự thật này mà ngồi vào ghế lái.
Vừa ngồi vào trong xe, ông cụ Phó bỗng hoảng hốt kêu lên rồi nấp vào sau ghế phụ, Chung Bình Quân vốn đang định nói câu gì đó với ông, thấy vậy liền vô thức ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bà A Chỉ đang đi phăm phăm về phía này, chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh xe hắn. Ông cụ Phó vội vỗ bả vai hắn, nhỏ giọng nhắc:
Lát nữa bà ta có hỏi cậu điều gì về tôi, cậu đừng nói với bà ta rằng tôi đang ở trong xe cậu nhé.
Hắn cười nói:
Ông ơi, bà ta mà ông nói là ai ạ?
Ông cụ Phó tức đến độ muốn nhảy dựng lên, nhưng vừa nhìn thấy bà A Chỉ đã đi tới gần, ông không dám ngẩng đầu. Nhân trời tối, đèn trong xe lờ mờ, mắt bà ta lại không được tốt cho lắm, ông nấp sau bóng của ghế phụ, chờ bà ta đi qua rồi mới ngồi thẳng dậy.
Không cần đầu ông ạ. Ngày mai cháu phải đi công tác nên phải về nhà sửa soạn hành lý. Hôm khác cháu lại đến thăm ông.
Được, vậy cậu về nhé! Dù sao hai nhà chúng ta cũng ở gần nhau, cậu có thể sang nhà tôi chơi bất cứ lúc nào cậu muốn. Tôi sẽ mời cậu ăn món ngon.
Vậy cháu sẽ chờ ạ.
Sao ông có thể nói ra lời như thế này trước mặt hắn chứ?
Ông bèn nghiêm mặt, nói:
Tiểu Chung, tôi là người như vậy sao? Nếu tôi đã tin cậu, đương nhiên là sẽ không nghi ngờ cậu, làm sao tôi có thể nghĩ cậu như thể được?
Cảm ơn ông đã tin tưởng cháu.
Tuy nhiên, trông ông cụ Phó phấn khởi như vậy, hắn thật sự không nỡ phá vỡ ảo tưởng về niềm vui của ông.
Lúc lái xe rời đi, hắn thoáng thấy ông đã nhìn thấy bà A Chỉ đứng trong nhà họ Phỏ. Vừa nhìn thấy bà ta, hai mắt ông mở to như thể nhìn thấy ma.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.