Chương 968: Phiên ngoại 88


Cô ta vẫn chưa đi!

Chẳng những không đi mà còn nằm ngủ trên sofa nhà hắn.
Thấy cô nhấn nút tính giờ, anh ta vội vàng nói:
Em đi.

Dứt lời, anh ta liền co cẳng chạy về hướng Niên Họa vừa rời đi.
Vẻ mặt anh ta càng ngượng ngùng một cách đáng ngờ.
À, việc này.

Cô sầm mặt:
Đàn ông đàn ang ấp a ấp úng là sao? Rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy?
Bùi Hạo gãi đầu, vẫn không dám nhìn thẳng vào chị dâu mình:
Thật ra, cũng không phải là chuyện to tát gì.

Bùi Hạo gật đầu:
Vâng, em đã thắng.

Cô hơi nhíu mày:
Niên Họa không phải là người thua thì sẽ giở quẻ Cho dù cô ấy có thua cậu thì cũng không thể quay ra nổi giận với cậu. Cậu đã nói gì đó, hoặc làm gì đó với cô ấy, phải không?

Cô chỉ về hướng Niên Họa rời đi:
Nếu đã là đàn ông thì cậu đi xin lỗi cô ấy ngay đi.


Nhưng mà...

Niên Họa còn chưa đi xa, Bùi Hạo nhanh chóng chạy đến trước mặt cô, sau đó lắp bắp nói:
Niên Họa, tôi có chuyện muốn nói với cô.

Cô lạnh lùng nhìn anh ta:
Cậu Hai có chuyện gì sao?
Anh ta liếc nhìn Phó Thiên Thiên phía xa xa, không kịp nghĩ nhiều đã nói thẳng:
Tôi xin lỗi cô chuyện lần trước. Tôi thật sự không cố ý! Cô có thể bỏ qua cho tôi không?

Dù sao hắn cũng đã lấy lại chìa khóa nhà, sau này cô ta lại muốn vào nhà hắn cũng không được.
Nghĩ vậy, hắn liên chuẩn bị rời đi.
Nhìn vẻ mặt anh ta, khả năng ngoài ý muốn trong việc này chiếm phần lớn. Hỏng là ở cái miệng của anh ta.
Anh ta châm chọc Niên Họa như thế, đương nhiên là cô ấy sẽ không vui rồi. Tuy cô ấy là một người bộc tuệch nhưng dù sao cũng là một phụ nữ.
Trước khi đi, hắn tiện tay lấy tấm thảm vắt trên tay vịn sofa, ném lên người Tô Mễ.
trống để 'tay đôi một trận. Em cũng đã nghiêm túc đánh với cô ấy một trận.
Phó Thiên Thiên khẽ
a
một tiếng và đoán được kết quả:
Cậu đã thắng?

Hắn đi về phía ghế sofa với vẻ mặt8 lạnh tanh.
Người nằm trên sofa đang ngủ rất say, chẳng hề hay biết bản thân đang bị nhìn trộm, chỉ lờ mờ cảm thấy 3hai ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình. Ánh mắt đó quá lạnh lẽo, khiến cô dù đang ngủ say vẫn không khỏi rùng mình. Khoé 9miệng Chung Bình Quản giật giật, hắn toan mở miệng đuổi Tô Mễ đi thì nghe thấy cô nói mơ:
Để tôi ngủ thêm một lúc nữa, tôi6 mệt quá! Mấy hôm nay, tôi đã phải thức suốt mấy đêm không ngủ ngon giấc để truy bắt một tổ chức tội phạm.

Phó Thiên Thiên ấy ra chiếc đồng hồ bấm giờ:
Tôi cho cậu 30 giây, cậu lập tức đi xin lỗi Niên Họa đi. Bắt đầu tính giờ...

Bùi Hạo:
...


Tôi muốn biết kết quả.
Trước sự ép buộc của cô, anh ta không dám giấu giếm bất cứ điều gì, hai chân liền chụm lại, đứng thẳng tắp theo bản năng.
Vâng. Em... không cẩn thận đã sờ soạng cô ấy, còn nói là cô ấy... quá nhỏ.
Phó Thiên Thiên:
...

Nói rồi, anh ta căng thẳng nhìn cô với vẻ mặt khóc không ra nước mắt:
Chị dâu à, em... thật sự không cố ý. Tại lúc đánh nhau, cô ấy suýt ngã nên em mới đỡ cô ấy. Ai ngờ... Em thật sự không cố ý đâu.

Nhìn người phụ nữ thấm đẫm sự mệt mỏi trước mặt, hắn bỗng sinh lòng trắc ẩn.
Trước kia, hắn đã từng tốt bụng cho cô ta ở lại một đêm. Bây giờ, hắn lại tốt bụng thêm lần nữa cũng không sao.
Nghe th5ấy vậy, hắn vô thức quan sát cô gái đang nằm trên sofa.
Ánh trăng rọi vào qua cửa sổ, vừa vặn chiếu lên khuôn mặt của Tô Mễ, có thể loáng thoáng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô. Cánh tay lộ ra ngoài ống tay áo có quấn băng gạc vẫn còn vết máu thấm qua.
Phó Thiên Thiên cau mày:
Cậu là đàn ông, nói câu xin lỗi mà còn ngượng ngùng như thế thì ra thể thống gì? Nếu không trực tiếp nói xin lỗi, cậu định giữ nó lại đến Tết à?

Bùi Hạo:
...


Cậu sợ cô ấy không tha thứ cho cậu nên cậu không dám đi xin lỗi. Nhưng nếu cậu cứ luôn sợ hãi như vậy thì bao giờ mới xin lỗi cô ấy? Cậu có còn là đàn ông không?


Nhưng...

Sau khi nói ra, anh ta cảm thấy lời nói của mình trôi chảy hơn rất nhiều.

À, đó là chuyện ngoài ý muốn, anh không cần phải xin lỗi tôi. Nếu cậu Hai không có việc gì khác thì tôi đi trước đây.

Cô... đang bị thương.
Thế mà còn nấu ăn cho hắn.

Nếu đã sai, tại sao cậu không xin lỗi cô ấy?


Em đã xin lỗi rồi, nhưng cô ấy không chấp nhận thì em có thể làm gì?
Anh ta bất lực nói:
Chị dâu, vừa nãy chị cũng thấy thái độ của cô ấy đối với em rồi đấy. Trông cô ấy không hề có vẻ muốn nghe lời xin lỗi của em. Em biết xin lỗi kiểu gì đây?

Nói rồi, cô không buồn liếc nhìn anh ta đã rời đi luôn, khiến anh ta ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.