Chương 97: Một lũ ngu xuẩn


Phó Thiên Thiên liếc nhìn đồng hồ kỹ thuật số treo trên tường của tầng ba trong trung tâm thương mại.

Lúc này đã là 2 giờ 30 phút, còn 10 phút nữa là bom sẽ phát nổ.

May mà thành tích học tập của Phó Thiên Thiên kém, không thích đọc sách nên thị lực được bảo vệ rất tốt.

Vì thế, cô đứng trên tầng sáu vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng bên cạnh những cây cột ở tầng một.

Trên cây cột dưới tầng một treo những quả bóng bay, một trong số đó không cùng màu với những quả kia, quả bom...

hẳn là được đặt ở đó.


Bây giờ ở đây không có ai khác, anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại đặt bom trong trung tâm thương mại không?
Phó Thiên Thiên hỏi.

Trong khi đặt câu hỏi, tay trái của cô bắt đầu ra dấu cho Trịnh Tiên.

Lúc mới vào đội vệ sĩ, Phó Thiên Thiên chỉ mất vỏn vẹn mấy ngày đã học được cách giao tiếp bằng cử chỉ của đội vệ sĩ và có thể dễ dàng giao tiếp với các thành viên trong đội qua cử chỉ.

Sau khi nhìn thấy Phó Thiên Thiên ra dấu, Trịnh Tiên đứng trong góc khuất nhìn chăm chăm vào tay cô.

Người đàn ông đứng cạnh Phó Thiên Thiên cười gằn:
Thấy hai thằng là người của quân đội ở bên dưới không? Bọn chúng chẳng khác gì một lũ ngu, một đứa con gái như cô còn có thể tìm được chỗ giấu bom của tôi, vậy mà bọn chúng thậm chí còn chẳng tìm ra được một quả.

Rõ ràng...

là bom đang ở ngay bên cạnh bọn chúng, thế mà bọn chúng lại làm như không thấy! Và lũ người ngu ngốc kia nữa, không biết trong trung tâm thương mại có bom, còn tràn vào trung tâm thương mại.


Hai trung sĩ của quân đội mặc thường phục sải bước đi qua cây cột ở tầng một, hoàn toàn không phát hiện ra bom hẹn giờ được đặt trong quả bóng bay được buộc vào cây cột.

Phó Thiên Thiên vừa ra dấu, vừa hỏi:
Anh có thù với quân đội sao?


Giọng của tên tội phạm đột nhiên trở nên kích động:
Bọn chúng cầm tiền đóng thuế của chúng tôi, mỗi ngày chỉ biết ăn uống, cá cược và chơi gái, chẳng biết làm gì.

Năm đó, bọn chúng nói rõ là bọn chúng chắc chắn có thể tìm được tất cả bom, nhưng bọn chúng lại chẳng tìm được quả nào, khiến cho hầu hết các con tin bị nổ chết.

Đến thời điểm quan trọng, bọn chúng thậm chí đã sử dụng xác chết của con tin làm rào chắn để cản sủng cho chúng để thoát thân.

Nếu bọn chúng không vô dụng, những con tin kia sẽ không phải chết.
Sau khi nói đến đây, cơ thể của tên nghi phạm run rẩy dữ dội vì tức giận.

Cùng lúc đó, nhận được tín hiệu từ Phó Thiên Thiên, Trịnh Tiên đã đi lên tầng một từ lối thoát hiểm.

Sau khi Trịnh Tiên đi rồi, Phó Thiên Thiên mới ngẫm nghĩ cẩn thận về lời nói của tên nghi phạm.

Cô hỏi với giọng có phần không chắc chắn.


Anh đang nói tới...

vụ thảm sát nhà họ Chu vào một năm trước?
Tên nghi phạm cười khẩy:
Ừ, đúng vậy, chính là vụ thảm sát nhà họ Chu vào một năm trước đây.
Thời điểm xảy ra vụ thảm sát nhà họ Chu, lúc ấy Phó Thiên Thiên đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, vì vậy không tận mắt nhìn thấy hiện trường.

Tuy nhiên, cô có nghe những người khác kể lại tình hình lúc đó.

Sáu trong số bảy người đã bị bắt trong vụ thảm sát nhà họ Chu.

Một người trong đó vì ra nước ngoài nên đã may mắn sống sót.

Phó Thiên Thiên nheo mắt:
Anh là Chu Sinh Lương, người duy nhất còn sống trong số bảy người trong vụ thảm sát nhà họ Chu?
Nghe Phó Thiên Thiên nói chính xác tên của mình, Chu Sinh Lương lấy làm kinh ngạc.


Không sai, chính là tôi.



Anh có biết bây giờ anh đang phạm tội, trong tình huống nghiêm trọng sẽ bị kết án tử hình không?

Vậy thì sao, tôi không quan tâm!
Chu Sinh Lương như bị điện, nói:
Quân đội vu oan cho gia đình tôi sản xuất và buôn lậu ma túy.

Những sứ giả chính nghĩa chưa rõ chân tướng đã tự cho mình là đúng kia mỗi ngày đều chửi mắng người nhà của tôi, bôi nhọ người thân đã chết của tôi.

Cả nhà tôi đều đã chết, thế mà bọn chúng còn đào mộ lên.

Vì thế, bọn chúng đều đáng chết!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.