Chương 970: Phiên ngoại 91
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1110 chữ
- 2022-02-18 04:41:51
Anh nghi hoặc bước vào trong sảnh lớn thì vẫn không nhìn thấy một bóng người.
Mọi người đi đâu cả rồi?
Nếu trong Bùi Viện xảy ra chuyệ8n thì bảo vệ gác cổng đã phải có động tĩnh mới đúng. Chẳng lẽ đã có tội phạm công nghệ cao đột nhập vào đây?
Nghĩ vậy, ánh mắt anh trở nên lạ3nh lùng, ngay lập tức chuẩn bị đi lên lầu. Tiểu Tử và Mùng Hai vẫn luôn ở trong phòng ngủ trên lầu, không biết bây giờ chúng thế nào.
Thiên Thiên, em về khi nào thể?
Đôi mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, niềm vui sướng ngập tràn.
Khi nghe thấy tiếng động ở cửa, cô biết là anh đã về, sau đó nhớ ra sau khi về đến nhà có lẽ anh sẽ đi lên lầu nhìn hai đứa bé trước. Cô mở cửa bếp là để nhặt nguyên liệu nấu ăn cần dùng bị rơi ra ngoài, vừa mở ra liền nhìn thấy anh đứng ngoài phòng bếp với vẻ mặt đề phòng.
Nhưng anh vừa mới chuẩn bị bước lên bậc cầu thang thì có tiếng động vang lên trong phòng bếp.
Chẳng lẽ là kẻ đó đã vào trong bếp?
Lại một lúc lâu sau, khi tóc hai bên thái dương đã rồi, cô mới bật bếp ga và tiếp tục việc đang làm dở.
Bùi Diệp hài lòng tựa vào khung cửa bếp, mỉm cười nhìn bóng dáng cô qua lại trong bếp. Ngón tay anh lướt qua cánh môi, nơi đó vẫn lưu lại xúc cảm mềm mại và độ ẩm của đôi môi cô.
Em đang làm gì vậy?
Anh hỏi. Cô cắt khoai tây thành sợi với kỹ thuật dùng dao rất nhanh:
Em đang nấu cơm.
Chẳng phải trong nhà có người giúp việc sao? Chuyện như thế này cứ để họ làm là được, em không cần phải động tay vào đâu.
Cô cho khoai tây đã cắt xong vào trong bát nước bên cạnh.
Đúng thế, nhưng em đã cho họ nghỉ nửa ngày. Họ tạm thời đã về nhà, chập tối mới trở lại.
Em chỉ cho người giúp việc trong phòng bếp nghỉ, hay là tất cả người giúp việc trong Bùi Viện?
Hiện tại tất cả những người làm ảnh hưởng đến họ đều đã đi vắng, điều này quả là không thể tốt hơn, đây chính là
thiên thời, địa lợi, nhân hòa
.
Anh cởi cúc áo ở tay áo, xắn tay áo lên và nói:
Em có cần anh giúp gì không?
Cô thấy khó hiểu, anh đột nhiên trưng ra vẻ mặt như sắp gặp tai họa là sao?
À, em vừa về được một tiếng.
Cô thành thật trả lời, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã được anh ôm chặt trong vòng tay.
Tốt quá, cuối cùng em cũng đã về rồi!
Anh vừa nói vừa ôm cô chặt hơn.
Nếu vậy, dù trong biệt thự có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không có ai nghe thấy.
Anh quan tâm hỏi:
Hai đứa nhóc thì sao?
À, nửa tiếng trước bà nội và ba mẹ đã đưa hai đứa ra ngoài chơi, còn nói rằng phải chiều tối mới về.
Bùi Diệp càng cười tươi hơn.
Em cho tất cả người giúp việc trong Bùi Viện nghi, sao nào?
Đôi mắt anh lóe lên ánh lửa, nở nụ cười:
Không sao.
bên. Anh làm được không?
Bùi Diệp:
...
Cô không tin anh.
Phó Thiên Thiên nghĩ đến việc đã sắp đến giờ cơm trưa, nếu có người hỗ trợ thì sẽ nhanh hơn, bèn chỉ vào túi đồ ăn trong bồn rửa:
Anh rửa các thứ trong đó đi.
Có điều, nhớ ra những thành tích vĩ đại mà anh đã làm trước đây, cô đặc biệt dặn anh:
Rau thì chỉ cần bỏ lá vàng đi, rửa sạch sẽ là được. Cà chua thì bỏ cuống, về phần đậu cô ve thì ngắt hai đầu, tước xơ hai
Cô nhìn kỹ, chắc chắn rằng anh chẳng những không làm hỏng rau quả mà còn xếp từng lá rau một cách gọn gàng. Cô gật đầu, hào phóng khen ngợi:
Tốt lắm!
Em cần anh làm gì khác nữa không?
Cách đâ9y một tháng, Phó Thiên Thiên nhận lệnh đi làm nhiệm vụ. Cô có gọi điện về vài lần, hai đứa bé rất nhớ cô. Hai ngày trước cô có gọi điện nói rằng hai 6hôm sau sẽ về.
Cô còn nói trong điện thoại rằng rất nhớ anh và hai đứa bé. Nếu như hai đứa bé gặp chuyện gì ngoài ý muốn trong lúc cô vắng nh5à, chắc chắn cô sẽ rất buồn. Hơn nữa, chúng là con của cô và anh, người nào dám động đến chúng, cho dù anh có phải đuổi đến tận nơi chân trời góc biển, nhất định cũng phải nghiên xương kẻ đó thành tro.
Trước ánh mắt nghi hoặc của cô, anh đành phải gật đầu:
Anh biết rồi.
Bấy giờ cô mới hài lòng và tiếp tục công việc. Lát sau, anh để những thứ rau củ đã rửa sạch trước mặt cô và đòi khen thưởng:
Vợ kiểm tra xem như vậy đã đạt tiêu chuẩn chưa?
Người đứng trước mặt anh chính là Phó Thiên Thiên đã trở về sau một tháng đi làm nhiệm vụ.
Lúc này cô đang mặc quần áo ở nhà và đeo một chiếc tạp dề viền hoa trông rất đáng yêu.
Anh quay người lại, bước đi nhẹ nhàng về phía đó, nhìn chòng chọc vào cửa phòng bếp. Anh còn chưa đi đến cửa phòng bếp thì một người đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Anh thoảng sửng sốt, mọi sự đề phòng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng phấn khởi.
Cải ôm chặt này chỉ có cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của anh, vì thế cô không đẩy anh ra mà để mặc anh ôm cho đã.
Một lúc sau, anh mới buông cô ra, những ánh mắt anh nhìn cô lại cực kỳ nóng bỏng.
Mặc dù trước kia anh không biết làm những việc này, hơn nữa có lần anh còn quậy tung phòng bếp, nhưng đó là chuyện hồi bé. Sau khi nghe được điều này từ bà cụ Bùi, cô đã cho rằng anh chỉ là một công tử quần là áo lượt, không biết làm gì.
Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, sao anh có thể giậm chân tại chỗ, không có tiến bộ được chứ?
Cô chỉ vào con cá sống đang quẫy trong thùng nước bên cạnh:
Anh mổ cả đi!
Bùi Diệp:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.