Chương 977: Phiên ngoại 98


Chung Bình Quận dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn Tô Mễ.


Cô vẫn chưa đi à?


Tô Mễ cắn chặt môi dưới:
Trong lòng anh có 8cô ấy, nhưng cô ấy đã có chồng con, vợ chồng bọn họ yêu nhau. Cô ấy sẽ không bao giờ để mắt đến anh, vì sao anh cứ mãi ngu ngốc th3ích cô ấy như thế?

Trên thực tế, Trịnh Tiên sợ cơn đau chuyển dạ của Tăng Nguyệt Nguyệt trước khi sinh, mặt thì trắng bệch, tay thì cấu vào tay anh ta đau điếng. Bây giờ trên cánh tay anh ta toàn là dấu móng tay, không có chỗ nào lành lặn.
Sau khi nhìn thấy con gái của Tăng Nguyệt Nguyệt, Mùng Hai liền nắm lấy tay cô bé không chịu buông, làm cô bé khóc thét.
Việc này khiến Trịnh Tiên và Tăng Nguyệt Nguyệt đau lòng ghê gớm. Sau đó cả hai quyết định là sau này chỉ cần Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp bể Mùng Hai tới là hai vợ chồng họ sẽ cẩm cửa không cho họ vào.

Rất nhiều người muốn làm người phụ nữ của tôi, cô dựa vào đầu mà cũng muốn thể? Hoặc cô có bản lĩnh gì mà nghĩ tôi nhất định sẽ thích cô?


Tôi... tôi thích anh!
Cô lắp bắp nói.
Chung Bình Quân cười khẩy:
Thích? Cô nghĩ tình cảm của cô đáng giá bao nhiêu tiền? Chúng ta mới quen biết nhau chưa bao lâu, cô đã nói là cô thích tôi. Có phải tình cảm của cô quá rẻ mạt rồi không?

Nếu là Phó Thiên Thiên thì sẽ không bao giờ sợ hãi ngay thời khắc quan trọng như thế này. Cô luôn coi Phó Thiên Thiên như hình mẫu của mình, muốn khiến mình được người khác tin phục như cô ấy, muốn mình có thể ngang hàng với cô ấy, để Chung Bình Quân có cái nhìn khác về cô.
Nhưng cô đã đánh giá mình quá cao. Cô không mạnh mẽ như trong tưởng tượng của mình, hoàn toàn không thể so sánh với Phó Thiên Thiên, từ trước đến giờ đều là cô tự cho là vậy mà thôi.
Bây giờ bị Chung Bình Quân sỉ vả, cô cũng nên từ bỏ rồi.
Tô Mễ bất giác lùi lại, cảm thấy bây giờ Chung Bình Quận rất nguy hiểm, giống như một con thú dữ đang nhe nanh giương vuốt với cô, khiến cô sợ hãi.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, tiếp tục lùi lại. Chung Bình Quân tiếp tục tiến tới.
Chẳng mấy chốc, Tô Mễ đã chạm vào vách tường sau lưng, không thể lùi lại được nữa. Lúc này Chung Bình Quân đã tới gần cô.
Ánh mắt của Chung Bình Quân còn lạnh hơn trước.

Tôi cho cô ở đây hoàn toàn là vì cô nói cô kh9ông có nhà để về. Cô không có tư cách hỏi tôi bất cứ chuyện gì!


Tôi không có tư cách, nhưng tôi quan tâm đến anh!

<6br>
Quan tâm đến tôi?
Chung Bình Quân lạnh lùng nhìn Tô Mễ:
Cô quan tâm đến tôi, hay là có mục đích khác?

Trước sự chất vấn của hắn, Tô Mễ run lên. Không ngờ tâm tư của cô lại bị hắn xé toạc ra và chất vấn.
Cô có dự cảm, nếu bây giờ cô không nói, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội để nói.

Phải!
Cô ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt kiên định,
Nghe Chung Bình Quân chất vấn, Tô Mễ căng thẳng trong lòng.

Tôi biết tôi nói vậy anh sẽ không tin tôi, nhưng tôi thật sự thích anh. Hơn nữa...
Cô cắn chặt răng, nói một hơi:
Lần đầu tiên gặp anh tôi đã thích anh rồi. Lúc đó tôi thấy anh rất cô độc, tôi xót xa cho anh, nên tôi mong anh có thể cho tôi một cơ hội, cũng cho bản thân mình một cơ hội.


Tiếng sét ái tình à?
Chung Bình Quân cười nhạo, lại bước tới gần Tô Mễ.
Cô không muốn để mình tiếp tục bị hắn làm nhục như thế này nữa.
Lúc cô đi xuống lầu, Chung Bình Quân đã không còn ở trong biệt thự. Cô yên lặng đặt chìa khóa nhà họ Chung ở bên dưới chậu hoa trong vườn, sau đó rời đi.
Gia đình Tăng Nguyệt Nguyệt mới sinh thêm một đứa con gái. Lúc sinh, cô khóc đến chết đi sống lại. Nhưng điều khiển Trịnh Tiên sợ hãi hơn cả là sau khi con gái ra đời, nhìn gương mặt của cô bé, Tăng Nguyệt Nguyệt vui mừng khôn xiết, quên cả đau đớn, lập tức yêu cầu Trịnh Tiên sau này sinh thêm đứa nữa cho con gái có bạn, làm anh ta sợ xanh mặt, liên tục nói với cô là anh ta chỉ cần đứa con gái này thôi là đủ rồi.

Tôi có thể c5ó mục đích gì chứ?


Vậy sao? Cô xông vào nhà của một người đàn ông độc thân, không hề e dè lễ nghi và liêm sỉ, chẳng lẽ cô không có mục đích nào khác?
Hắn bước từng bước lại gần cô:
Hay là để tôi nói hộ cô nhé?

Chung Bình Quân nhìn vào mắt cô, nói rõ từng chữ:
Cô muốn đi theo tôi, muốn làm người phụ nữ của tôi, phải không?

Tiếng cười lạnh lẽo của hắn vọng xuống từ đỉnh đầu cô.

Ha ha.
Hắn lạnh giọng gằn từng tiếng:
Tình cảm của cô cũng chỉ đến thế mà thôi. Nếu cô không muốn tôi động vào thì hãy đi đi. Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tô Mễ ôm đầu gối ngồi dưới đất, nhìn chung Bình Quân rời đi trước mặt mình, thậm chí không thể lên tiếng giữ hắn lại. Cô... sợ hắn.
Chuyện này gác lại để nói sau.

Hai tháng sau, Tiểu Tử và Mùng Hai đã sáu tháng tuổi, chỉ mới biết bò, chưa biết đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.