Chương 981: Phiên ngoại 102


Tốc độ của hai người họ rất nhanh, lại ra tay vô cùng hiểm hóc, chỉ cần có kẻ lao tới là sẽ bị cả hai quật ngã. Nhưng bên kia đông 8người, lại còn có vũ khí. Trong quá trình đánh nhau, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên còn phải liên tục né tránh vũ khí của đối phương.3

Ngay khi cả hai quật ngã bọn lưu manh, giật lấy dao trong tay bọn chúng, giọng của Thạch Kiều lại vang lên.

Cô không sao chứ?

Tôi không sao, cảm ơn anh.
Phó Thiên Thiên cảm kích nhìn hắn.
Bùi Diệp đen mặt đi tới, hất tay hắn ra, ôm Phó Thiên Thiên vào lòng:
Thiên Thiên, em không sao chứ?

Ba người họ cũng giật nảy mình bởi tình huống trước mắt.
Thấy Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đi tới, Tiểu Tử và Mùng Hai mừng rỡ, khoa tay múa chân, bập bẹ gọi mẹ gọi ba.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh ta đã sai người chôn bom ở gần đây, sao cải căn cứ này lại không phát nổ?
Trong lúc anh ta đang khó hiểu, Chung Bình Quân đã giành lại điều khiển từ xa trong tay anh ta, kề dao vào cổ anh ta.
Mặt Phó Thiên Thiên chợt biến sắc, cấp tốc nẻ sang bên.
Tuy nhiên động tác của cô hơi chậm. Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao đến, kéo Phó Thiên Thiên sang một bên, giúp cô né tránh mưa đạn.
Nhìn thấy anh ta sắp nhấn nút, Chung Bình Quân muốn tiến lên ngăn cản nhưng không kịp.
Tuy nhiên, sau khi Thạch Kiều nhấn vào nút điều khiển từ xa thì chẳng có gì xảy ra.
Thấy cả nhà họ đoàn viên, Chung Bình Quân không đi tới quấy rầy mà đi về phía Thạch Kiều. Anh ta sợ hãi nhìn hắn và lết về phía sau, sau đó bất ngờ rút một vật trông như điều khiển từ xa từ trong túi ra, nhìn về phía mấy người ở trước mặt với vẻ mặt dữ tợn.

Nếu tôi đã không thể thoát được, vậy thì... tất cả các người chết chung với tôi đi!

Sao thuộc hạ của anh ta đều
Lúc này, một con dao găm bất ngờ bay lên không và phóng về phía anh ta. Tay Mùng Hai cũng đang vung về phía anh ta.
Có điều, dù thẩm mệt nhưng họ vẫn luôn chiếm ưu thế.
Rất nhanh, bọn lưu manh tấn công hai vợ chồng anh đã giảm đi hơn nửa.
Hai người nhìn Thạch Kiều một lúc rồi bước tới bể hai đứa con lên.
Được ba mẹ bể, hai đứa bẻ càng vui mừng cười khanh khách.
Những kẻ kia nhao nhao bắn súng về phía cô.
Bùi Diệp tiến lên ngăn cản bọn chúng, quật ngã một số tên. Bớt đi vài kẻ tấn công, Phó Thiên Thiên lập tức tới gần Thạch Kiều. Lúc này bên cạnh anh ta đột nhiên có hơn chục tên cầm súng lao ra, tất cả đều chĩa súng vào cô.
Tuy nhiên, sau khi Thạch Kiều dứt lời, chẳng có ai trả lời anh ta cả. Anh ta tức giận định quát tháo mấy tên ở sau lưng nhưng mặt anh ta bỗng biến sắc. Tất cả những tên thuộc hạ sau lưng anh ta đã ngã gục từ lúc nào không biết. Dưới đất chỉ có hai đứa bé ngồi khua khoắng tay chân, cười ha ha.
Sao có thể như vậy?
Ba người lập tức tản ra. Ba người hợp lại, những kẻ tấn công họ từ từ giảm bớt.
Nhìn thấy bọn họ sắp đánh đến mình, sắc mặt Thạch Kiều trở nên khó coi, quát lớn:
Người đầu, giết hết bọn họ cho tôi!

Lúc bọn họ sắp lên đến tầng cuối cùng, những kẻ ở trước mặt đều cầm một khẩu súng, hai vợ chồng phải tách ra để né.
Thạch Kiều đứng ở tầng trên cùng nhìn xuống hai người họ:
Cậu chủ, cô chủ, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi!


Không thử sao biết?

Phó Thiên Thiên bất ngờ lao nhanh tới. Thấy thế, Thạch Kiều hốt hoảng dặn dò:
Mau, cản cô ta lại!

Anh ta kinh hoàng khi thấy hai chân mình không thể cử động được nữa. Hóa ra là gân chân của anh ta đã bị cắt đứt.
Trong lúc anh ta sợ hãi, Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên và Chung Bình Quân đã tấn công tới.
Mặt cô càng lạnh lùng hơn:
Vậy thì tốt nhất anh nên còn sống để chứng kiến thời khắc đó.


Bây giờ hai người không có vũ khí, mà thuộc hạ của tôi đều có súng. Hai người nghĩ bốn cánh tay của hai người có thể địch lại súng của thuốc hạ tôi sao?

Ảnh mắt cô dịu đi vài phần:
Em không sao.

Thạch Kiều nhìn Chung Bình Quân với ánh mắt mỉa mai:
Chậc chậc, không ngờ vào thời khắc quan trọng thể này mà còn có người làm anh hùng cứu mỹ nhân. Đã tới rồi thì nộp mạng ở đây đi. Người đầu, bắn bọn họ!

Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Thạch Kiều:
Tiểu Tử và Mùng Hai đâu?


Hiện tại chúng vẫn khỏe, có điều, lát nữa thế nào thì tôi không biết.


Hãy 9nhớ lời giao hẹn của chúng ta, hai người không được sử dụng bất kỳ vũ khí nào. Nếu hai người dùng vũ khí một lần, tôi sẽ rạch lên 6mặt của con hai một đường, từ từ cho đến khi xuống đến tim

Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên nhìn nhau, đành phải ném vũ khí đi5, tiếp tục chiến đấu với những kẻ ở trước mặt. Nếu có vũ khí, hai người họ sẽ thuận buồm xuôi gió hơn. Đã không có vũ khí mà còn phải đầu với nhiều người như vậy, trong bọn họ thấm mệt thấy rõ.
Thạch Kiều đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Thấy mấy người Bùi Diệp sắp tấn công anh ta tới nơi, một mình anh ta hoàn toàn không cách nào đối phó với bọn họ. Nghĩ tới đây, anh ta nghiến răng chạy về hướng khác.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạy xa thì Tiểu Tử cười lên khanh khách, sau đó Mùng Hai giơ tay lên, con dao vốn đang bay lơ lửng lập tức cửa qua hai cổ chân anh ta, anh ta liền ngã xuống.
Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đều ngạc nhiên nhìn người nọ.
Chung Bình Quận bình tĩnh đỡ cô đứng dậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.