Chương 12 : Một Quyền
-
Bá Đạo Thần Ký
- DaoThan
- 1928 chữ
- 2019-08-23 01:17:32
Theo tiếng nói bá đạo của Mộc Vân Kỳ tản ra tứ phía, mọi người trong lòng chấn động, không hẹn lùi về phía đấu võ đài trung tâm, cái cảm giác mới từ gặp thần vật khiến bọn hắn có chút không cam tâm, một cảm giác khó tả hình dung.
Bây giờ tại ở đấu võ đài đã có không ít người tụ tập, hiển nhiên không phải là mình Mộc gia mà còn có không ít người của tứ đại gia tộc lần này đến xem vui, trong đó cũng có không ít người của Lý gia, thậm chí nếu quan sát kỹ trong một góc hẻo lánh không người đằng kia, mơ hồ phát hiện một nữ tử chùm đầu, nữ tử này không lộ ra diện mạo, có thể nói không ai biết nàng là ai, nhưng nhìn kỹ thì trên một cánh tay đã không cử động, nàng trầm mặc đứng đó.
Có lẽ giờ phút này bốn phía xung quanh đấu võ đài mọi người nghị luận đã không ít, theo sự xuất hiện của tứ đại gia tộc khảo hạch lần này, phút chốc lại càng có kinh thiên âm thanh kinh hô.
'' Chia bảng quyết đấu, ba người mạnh nhất sẽ được thần long chúc phúc, lạc ấn muôn đời trên Chu Thiên Bảng '' Mộc Vân Kỳ thanh âm hùng hồn tản ra, dung nhập tất cả quảng trường, tất cả tiếng nghị luận ầm ầm đều im lặng đi.
Mà theo một tiếng của Mộc Vân Kỳ kết thúc, ở đây có lẽ ai cũng hiểu phần thưởng, đó chính là thần long chúc phúc, tử đó bỗng bộc phát ra vô số tiếng kinh hô thanh âm.
'' Thần Long chúc phúc, đó là được một lần quán thông, nhất phi trùng thiên ''
'' ta nghe nói còn được thối thân phạt tủy, thoát thai hoán cốt, gia tăng tu vi, thậm chí còn thiên phú cũng tăng lên... ''
'' Trời ạ, thân không hổ là Thần Long chúc phúc a ''
Tất cả mọi người không ngừng mà bộc phát vô cùng thanh âm, nhưng đúng lúc này có một lão giả từ dưới bay lên, lão giả này nhìn khuôn mặt có chút già nua, hiển nhiên đã sống rất lâu, nhưng trên thân tản ra khí tức khủng bố vô cùng, giống như một ánh mắt liền có thể trấn áp hết thảy chúng sinh.
'' Lão phu tên là Mộc Vân Tử, lần này điều tiết võ đài '' Lão giả từ từ nói, trong lời nói của hắn còn như không đang ẩn nấp già nua chi ý, hắn đây là cũng không phải thật muốn điều tiết cái này võ đài, hắn cũng không muốn tham gia cái gì trần thế, nhưng hắn cũng phải nghe một tiếng từ Lão tổ.
'' Trời ạ, đó là Vân Tử tiền bối sao ''
'' Đúng, đó là ... đại đệ tử của Lão Tổ Mộc gia sao ''
...
Vô số kinh lôi thanh âm ầm ầm bộc phát, vô số ánh mắt kính trọng nhìn lên lão giả này, phải biết Mộc Vân Tử thế nhưng là đại đệ tử của Mộc gia Lão tổ, mà lão tổ đó chỉ có Nguyên Anh mới có thể xưng như vậy, Nguyên Anh tu sĩ thời kỳ hưng thịnh của tứ đại gia tộc cũng chỉ có 4 vị, tuy bây giờ còn sót lại một vị nhưng cũng đủ chấn động một phương, ví như Đoạn Thần Tông nội tình thâm sâu nhưng chung quy cũng không dám làm càn, đó chính là một vị Nguyên Anh lão tổ này.
'' Trận đầu tiên Lý Tiểu Hàn đấu với Tào Xung '' Mộc Vân Tử lạnh nhạt nói, hắn liếc nhìn sang Lý Tiểu Hàn, con mắt âm thầm co rụt lại, khó có thể tin, bởi vì lấy hắn tu vi có thể nhìn thấu Lý Tiểu Hàn, có thể không triệt để từ trong ra ngoài nhưng bảy đến tám phần cũng có thể.
Lão giả trên võ đài xuống, mà bước lên đó là hai thiếu niên, một tên mặc một bộ áo bào trên đó có khắc một chữ Tào, hắn thân hình cường tráng, khuôn mặt hơi bầu, mày kiếm mắt sáng, trong đôi mắt chớp giật tinh quang, mái tóc hơi vàng dài ngang vai, trên thân hắn tản ra lực lượng chấn động, hắn nhìn sang bên chỗ nơi Tào Bình hơi gật đầu một cái, trong con mắt đang che giấu sát khí nỗi lên.
'' Ta là Tài Xung, tu đạo 19 năm, thành tựu Luyện Khí Tầng 7 '' Tào Xung mỉm cười nhè nhẹ nói, nhưng trong lòng hắn đã cười lạnh, một tên phế vật tầng 1 cũng dám cùng hắn quyết đấu, căn bản là không xứng, căn bản là bẩn tay, một chiêu oanh sát.
'' Ta Lý Tiểu Hàn, tu đạo 18 năm, thành tựu... Luyện khí tầng... 1 '' Lý Tiểu Hàn mỉm cười nói, hắn đã nắm chắc chiến thắng trong tay, huống hồ trong nội tâm hắn đã âm thầm thề phải đạt được Thần Long chúc phúc, như vậy mới có cơ hội khám phá chữ < Thiên > bí ẩn kia.
Khi hắn nói xong lời này, ở bốn phía xung quanh võ đài bỗng nhiên bộc phát ra vô số tiếng phá lên mà cười, bọn hắn cười mang theo khinh miệt, thương hại.
'' Quả không sai, đây không phải là bát thiếu gia Lý gia phế vật tiếng tăm lừng lẫy sao... ''
'' Cái gì tu đạo 18 năm luyện khí tầng 1, căn bản thua cả tên đệ đệ phế vật nhà ta... hắn thế mà 17 năm đã luyện khí tầng 2 a ''
'' ha ha ha ...''
...
Có vô số đạo ánh mắt khinh thường nhìn về phía Lý Tiểu Hàn, nhìn về phía Lý gia, Lý gia bây giờ có thể nói là vô cùng âm trầm, trưởng lão giận tím mặt, mọi người tất cả sắc mặt khó coi.
'' Dám vô lễ với ta '' Mà ở một bên xem kịch vui nhất chính là Mộc Nhu, nàng nhìn xem Lý Tiểu Hàn thân ảnh kia trong lòng dễ chịu không ít, lúc trước hắn dùng bộ mặt cùng ánh mắt khó coi đi đánh giá bản thân nàng, cái này làm sao nàng không giận cho được, nhưng dù vậy thì nàng vẫn thấy như vậy đối với hắn hình như là hơi quá thì phải.
Ngồi ở bên cạnh Mộc Nhu còn có Mộc Vân Kỳ, hắn giờ phút này trong ngập trời cười lạnh, hắn đây là đang muốn xem Lý Đồ xấu mặt, hữu tâm nhắc nhở đối phương, chẳng những còn không nghe, ngược lại còn trêu tức hắn, mắt thấy phát sinh cái này hắn lòng có chút vui vẻ, nhưng khi hắn liếc sang Lý Đồ, thay hắn trên mặt y nguyên không biểu tình, sau đó hắn nhìn sang Mộc Vân Tử đang cau mày, một có khó tả trong lòng hắn lại nổi lên.
'' Lý Tiểu Hàn, ngươi đường đường là bát thiếu gia Lý gia, đương nhiên không yếu chịu thua đi '' Tào Xung ánh mắt thâm ý hướng về Lý Tiểu Hàn nói, hắn đây là cùng Tào Bình thương lượng từ trước, toàn lực đánh phế hắn, không cho Lý Đồ ra tay cứu giúp.
'' Chịu thua ?, với loại người như ngươi, một con chó tay sai mà thôi... chỉ một quyền '' Lý Tiểu Hàn khinh miệt nói, đối với mấy loại sâu kiến như thế này đối với hắn, một quyền tự nhiên đủ.
'' Ngươi dám nói ta là con chó... muốn chết '' Tào Xung giận dữ gầm nhẹ hướng Lý Tiểu Hàn, hắn không nghĩ đến lại bị một tên phế vật khinh thường như vậy, còn dùng ánh mắt khinh miệt kia, để hắn nội tâm không chịu được dâng lên vô tận lửa giận.
Hắn vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh trường đao, trên thân tản ra vô số linh lực hét lên.
'' Phách Không Trảm ''
Một đao trảm ra tạo thành các luồng linh lực sắc bén lao về phía Lý Tiểu Hàn.
Nhưng Lý Tiểu Hàn hắn y nguyên đứng đấy, không động đậy thân thể, bỗng nhiên trên thân bạo phát ra cường đại linh lực, duỗi tay ra đấm tới một quyền, chỉ như một quyền vô cùng bình thường, kết hợp với tức khác khí tức cường đại kia dung nhập.
Trong nháy mắt các luồng linh lực đao quang sắc bén sát na đụng chạm một quyền.
Oành oành, Các sợi linh lực đao quang từ từ vỡ nát, giống như không chịu nỗi sức mạnh khủng bố ấn chứa trong quyền pháp kia, cho đến trực tiếp vỡ nát thế công Tào Xung, một quyền lấy thế như trẻ che, cứ như thế đụng chạm tại trên thân thể hắn.
Tào Xung biến sắc, đang muốn lách mình né tránh, nhưng đã muộn, quyền pháp quá nhanh.
Oành, Một quyền sát na rời xuống, một luồng đại lực khổng lồ như trường sơn đảo hài đánh tới, hắn không chịu được, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí có thể nghe thấy từng tiếng rắc rắc vang lên, trong cơ thể hắn có thể nói toàn thân xương cốt, đã vỡ vụn không ít, đặc biệt là phần ngực như muốn hỏng mất.
Ầm một tiếng, trực tiếp bay xuống đài, sắc mặt hắn lập tức tái xanh, trên cơ thể máu me đầm đìa, thể nội xương cốt hầu như đã chấn vỡ không ít, phần ngực hắn đã bị lõm xuống một cái hố sâu, trong đôi mắt hiện ra khó có thể tin, phát sinh quá nhanh, hắn căn bản là không có cơ hội đi suy tư, ý thức dần dần mơ hồ, lập tức hôn mê.
Tất cả quảng trường xung quanh đấu võ đài nháy mắt im lặng, không có một tiếng nói nào, duy chỉ có từng tiếng hấp khí thanh âm, hấp khí này mơ hồ càng ngày càng dồn dập, bọn hắn nhìn lên thân ảnh đấu võ đài từ từ trong mắt xuất hiện hoảng sợ, một kẻ luyện khí tầng 1 đánh ra một quyền trực tiếp làm bất tỉnh mất hết khả năng chiến đấu Luyện Khí tầng 7, đây còn là người sao, lập tức có từng tiếng kinh hô nghẹn ngào thanh âm vang lên.
'' Điều đó không có khả năng ''
'' Trời ạ, một quyền đánh bại luyện khí tầng 7 ''
'' Đây còn là tầng 1 sao, hắn căn bản là tầng 8,9 hoặc cao hơn ...''
...
Vô số tất cả mọi người ánh mắt khó có thể tin nhìn lên thân ảnh trên đấu võ đài, bọn hắn làm sao có thể nghĩ một tên luôn luôn bị gọi là phế vật, tự nhiên bạo phát ra như thể sức chiến đấu, nếu như thế gọi là phế vật thì bọn hắn gọi là cái gì.
Mộc Vân Tử lão giả trong lòng hắn cũng đang nghĩ đến lời nói của Lão tổ lúc trước, trong con mắt giờ phút này lóe lên quang mang, thầm nghĩ một tên trẻ tuổi thiếu niên này tâm cơ không sai, tốt một cái hảo ẩn nấp.
'' Lý Tiểu Hàn thắng '' Mộc Vân Tử thanh âm già nua hùng hồn nói.
...
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá