Hồi 5: Định Đại tu hành một cõi
-
Bắc Du Chân Võ Đế
- Khuyết Danh
- 1196 chữ
- 2020-05-09 04:14:34
Số từ: 1187
Dịch giả :Lê Duy Thiện
Nguồn: Sưu tầm
Khi ấy vua Định Đại đi có một mình đến trời tối mà chưa tới núi tiên, không biết thầy đạo sĩ ở đâu mà tìm kiếm, song cũng đi hoài không nghỉ.
Giây phút gặp thầy; vua Định Đại mừng rỡ bội phần, cúi đầu làm lễ, thầy đạo sĩ nói:
Ngươi đà đi đến đây, mà việc nước ngươi tính xong chưa?
. Vua Định Đại thưa rằng:
Đệ tử tính xong rồi hết, nay quyết chi đi tu mà thôi
. Thầy đạo sĩ nói:
Từ nầy sắp sau nước ngươi bình an vô sự, ngươi hãy trở về nước mà hưởng giàu sang!
. Vua Định Đại thưa rằng:
Đệ tử quyết chí đi tu, còn hưởng chi phú quý, lẽ nào trở lại cố viên?
. Thầy đạo sĩ nói:
Ở trên núi cực khổ muôn phần, ngươi chịu làm sao thấu?
. Vua Định Đại thưa rằng:
Đệ tử quyết chí tu hành, bao nài lao khổ
. Thầy đạo sĩ nói:
Ở núi cơ hàn lắm! Không phải như thế gian đâu!
. Vua Định Đại thưa rằng:
Đệ tử quyết chí tu hành, cơ hàn phải chịu
. Thầy đạo sĩ nói:
Hơi núi đã lạnh lấy áo đâu mà đỡ thân, cơm gạo cũng không có, cơm đâu mà đỡ dạ? Thêm một nỗi không nhà nào mà hóa trai, lâu ngày chắc phải khốn!
. Vua Định Đại thưa rằng:
Đệ tử quyết tu cho thành, dầu chết cũng không tiếc mạng
. Thầy đạo sĩ cười rằng:
Như vậy thì đặng, hãy theo ta vào núi Bồng Lai
. Vua Định Đại mừng rỡ tạ ơn.
Khi ấy thầy đạo sĩ dẫn vua Định Đại vào đến núi Bồng Lai, thấy cảnh tiên xinh tốt,hạc nai cả bầy, tòng bá xanh mịt. Thầy đạo sĩ bảo vua Định Đại che lều tranh ở dựa Chân núi, thầy trò nương náo tu hành cứ dạy kinh truyền phép, tập luyện đã lâu ngày. Thầy đạo sĩ ngồi chừng nào, vua Định Đại cũng ngồi theo chừng nấy, song có ý mỏi mê. Thầy đạo sĩ ấy là ông Diệu Lạc thiên tôn, nên coi thấu xa lắm; biết ý vua Định Đại mỏi lòng.
Ngày kia thầy đạo sĩ bày kế, thử vua Định Đại coi lòng còn mến tục hay chăng. Nên bảo rằng:
Thầy ở non lâu ngày, muốn ăn đào lắm, ngươi hãy xuống chợ, mua về ít trái mà dùng
. Vua Định Đại vưng lời đi chợ.
Khi ấy Diệu Lạc thiên tôn thấy vua Định Đại đã đi xa, liền hóa ra một người con gái, xinh tốt như tiên, bưng đào đi bán. Vua Định Đại gặp đào mừng lắm, liền hỏi giá mà mua. Nàng ấy nói:
Đào nầy là đào tiên, một cây có một trái nên giá tời một ngàn lượng vàng
. Vua Định Đại cười rằng:
Dầu một cây sinh một trái, cũng không tới giá ấy, cô không muốn bán thì thôi
. Nàng ấy nói:
Thiếp không phải làm ngặt, đào nầy mười mấy năm mới có một trái,giá đáng ngàn vàng; phận tôi là gái góa một mình làm chi đặng nỗi, nhờ trồng đào quý báu mà nuôi mình. Như chàng khứng kết nghĩa với thiếp,thiếp xin dưng trái đào này. Bằng không phải đủ ngàn vàng mới bán
. Vua Định Đại nói:
Bần đạo là kẻ xuất gia, lẽ nào về tục?
. Nàng ấy nói:
Người xuất gia về tục thiếu chi? Nếu chàng không bằng lòng, e sau về tục khó gặp người như thiếp. Vả lại gia thế của thiếp cũng quá ngàn vàng, không thiếu chi mà sợ
. Vua Định Đại lắc đầu đi xuống chợ, nàng ấy cũng cứ theo hoài.
Tới chợ vua Định Đại kiếm khắp nơi, không thấy ai bán đào, vì trái mùa nên khó kiếm. Trở về một đổi, gặp nàng bán đào khi nảy hỏi rằng:
Chàng kiếm đào mua đặng hay chưa? Chớ thiếp không bán cho ai hết, có lòng để dành cho chàng, xin hãy nhậm lời, kẻo sau không gặp nữa!
. Vua Định Đại làm thinh. Nàng ấy nói:
Thiếp chẳng bó buộc, miễn hứa một tiếng thì thiếp chịu dưng đào
. Vua Định Đại cứ lắc đầu mãi. Nàng ấy nói:
Chàng chẳng hứa kiếp nầy thì thôi, hứa kiếp sau cũng đặng
. Vua Định Đại nghĩ rằng:
Chuyện hứa lai sinh có chi chắc mà sợ, nếu không hứa thì chẳng có đào, lấy chi đem về cho sư phụ!
. Nghĩ rồi nói rằng:
Hứa kiếp nầy thì không, hứa kiếp sau thì đặng
. Nàng ấy cười rằng:
Chàng hứa kiếp sau làm vợ chồng với thiếp, xin chớ thất ngôn!
. Nói rồi liền đưa trái đào. Vua Định Đại mừng thầm nghĩ rằng:
Nếu không hứa tái thế thì chẳng có đào quý mà dưng cho thầy
. Nghĩ rồi giã từ về núi.
Còn Diệu Lạc thiên tôn giả hình đạo sĩ về trước, ngồi trong am mà chờ. Đoạn vua Định Đại dưng đào, thầy đạo sĩ hỏi:
Đồ đệ đi mua đào sao lại theo tục?
. Vua Định Đại kinh hãi thưa rằng:
Đệ tử chẳng hề phạm điều chi, sao sư phụ nói vậy?
. Thầy đạo sĩ hỏi:
Ngươi có làm vợ chồng kiếp sau với ai chăng?
. Vua Định Đại biết giấu thầy không đặng, túng phải thưa rằng:
Đệ tử kiếm cùng chợ không có đào, gặp một nàng bán đào dọc đường, thách tới một ngàn lượng. Nàng ấy bảo tôi hứa làm chồng vợ thì cho không trái đào nầy. Tôi lắc đầu không chịu. Nàng ấy bảo hứa đời sau, thì chịu dưng đào. Tôi túng phải hứa đỡ mà lấy trái đào, chớ chẳng phải thiệt tình kết nguyền kiếp khác
. Đạo sĩ nói:
Từ xưa đến nay, hứa một lời là chắc, công tu bấy lâu nay hết rồi, phải đầu thai kiếp khác
. Vua Định Đại khóc lớn lạy thầy và thưa rằng:
Có phép chi cứu đệ tử khỏi đọa chăng?
. Thầy đạo sĩ nói:
Phép tu hành rất nghiêm, không lẽ khỏi đặng! Ta làm sao mà cứu người? Trừ ra kiếp sau, ta sẽ độ ngươi tu hành nữa
. Vua Định Đại lạy thầy thưa rằng:
Bề nào tôi cũng phải đọa, song xin thầy lấy lòng thương xót, cho tôi đầu thai vào chỗ hiền lành, để dễ bề tu hành, khỏi sa đọa nữa!
. Thầy đạo sĩ nói:
Ngươi có căn tiên, cốt phật, bề nào sau cũng hiền lương, chừng đó ta sẽ dìu dắt tu hành, chắc thành chánh quả
. Vua Định Đại lạy thầy và thưa rằng:
Chẳng hay thầy cho đệ tử đầu thai về chốn nào?
. Thầy đạo sĩ nói:
Ta coi vua nước Tây Hà, làm lành đã ba đời, phước đức lớn lắm. Song đờ nầy không có con trai, đương làm chay mà cầu tự. Ta cho ngươi đầu thai thì xong
. Vua Định Đại nghe nói, liền bỏ cơm bảy ngày mà chết. Diệu Lạc thiên tôn đem hồn vua Định Đại qua giáng sinh đầu thai bên nước Tây Hà.