Chương 100: Minh chủ
-
Bách Biến Dạ Hành
- Roseri
- 2985 chữ
- 2019-08-26 06:00:41
-☉----------☉----------☉-
- Lãnh địa Yêu tộc, Yêu Thành, Thập Nhị Điện -
Tại đại sảnh của Thập Nhị Điện, một căn phòng rộng lớn rộng sa hoa nằm ở trung tâm Thập Nhị Điện. Căn phòng này thường dùng làm nơi gặp mặt cũng như thảo luận những vấn đề quan trọng liên quan tới Yêu tộc ở chiến trường viễn cổ.
Hôm nay trong đại sảnh đang tập trung mười lăm người, đó là những nhân vật trong nhóm thiên tài của Yêu tộc, là chiến lực mang tính quyết định của Yêu tộc trong chiến trường viễn cổ. Tuy nhiên mười lăm người này không phải là toàn bộ thiên tài của Yêu tộc, bởi một phần khác không có mặt ở đây mà đang trấn thủ ở mười ngôi thành bên ngoài, ví dụ như Tôn Viên và Yến Linh là một trong số đó.
Mười lăm người tập trung ở đại sảnh này đều thuộc về Thập Nhị tộc, chỉ có Thử tộc là không có một đại diện nào, thay vào đó là Tử Minh của Điểu tộc.
Tử Minh chính là Hỏa Phượng Hoàng từng xuất hiện để tham gia viện trợ cho cặp song hồ lần trước, và cũng là tên đã bám đuôi Hàm Hương trong suốt thời gian qua.
Tử Minh với gương mặt anh tuấn mang vẻ nghiêm trang, đôi chân mày là hai đường lửa cùng với ánh mắt sắc bén nhìn mười bốn người đang ngồi giữa đại sảnh này. Từ lúc cả đám này tập hợp với nhau thì không ai nói với ai một câu nào khiến không khí cả đại sảnh này tràn ngập trong một màn im lặng chết chóc. Sự đối địch ngấm ngầm của Thập Nhị Tộc vẫn diễn ra rất căng thẳng nên mỗi lần có một cuộc gặp gỡ giữa các bên đều rất dễ xảy ra mâu thuẫn. Đặc biệt là hôm nay cả đám Thập Nhị Tộc này lại còn bàn một chuyện liên quan tới lợi ích của các bên nên không khí mới âm u như lúc này: đó là chọn ra minh chủ, người dẫn đầu cho thế lực Yêu tộc ở chiến trường viễn cổ. Bởi nếu không có một minh chủ dẫn đầu thì Yêu tộc sẽ như rắn mất đầu, nhất là nội bộ đã bất hòa thì việc Yêu tộc thất bại sẽ là điều chắc chắn.
- Nếu các ngươi không ai đưa ra ý kiến nào khác thì ta tự đề cử mình vào vị trí minh chủ này, tất nhiên cái gọi là minh chủ đó chỉ là hư danh, quan trọng nhất chính là lợi ích của Yêu tộc của chúng ta chứ không phải vì một hư danh nhỏ nhoi này.
Tử Minh nhìn qua mười bốn người ở đây một lượt rồi cất cao giọng. Dù sao thân là nhân vật duy nhất đại diện cho Điểu tộc, tộc hùng mạnh nhất ở lục địa Thiên Tước thì việc lãnh trách nhiệm của một minh chủ dẫn dắt cuộc chiến này cũng là điều bình thường.
Tuy nhiên Tử Minh vừa lên tiếng thì đã có một giọng nói băng lãnh khác vang lên phản đổi. Và đó không phải là ai khác mà chính là nhân vật đại diện cho Long tộc, bởi Long và Điểu từ xưa tới nay luôn luôn không vừa mắt nhau rồi.
- Vậy thì ta có ý kiến - Tề Hạo ngước gương mặt anh tuấn mang theo nét lạnh lẽo của mình nhìn chằm chằm về Tử Minh - Ngươi nói vị trí minh chủ chỉ là hư danh, nhưng cái hư danh đó lại là thứ đưa ra mọi quyết định hành động của Yêu tộc. Vậy ngươi thử đề xuất một cách nào đó để đối phó với tình hình hiện tại ta xem nào? Nếu có thể thỏa lòng tất cả mọi người ở đây thì tất nhiên ta sẽ không có ý kiến gì nữa.
Tử Minh nhìn gương mặt mang theo nét cười hiền hòa của Tề Hạo mà thoáng giận trọng lòng. Tử Minh là lửa, Tề Hạo là nước, hai người mang đặc tính vốn đã không hợp nhau rồi, đó là còn chưa nói đến một bên là Điểu một bên là Long nữa.
Tề Hạo bảo hắn đưa ra biện pháp có thể khiến tất cả đám còn lại nghe theo mình dường như là điều bất khả thi. Bởi bọn chúng ai cũng muốn làm minh chủ, đó là còn chưa nói tới chúng đã bất hòa thì sẽ không ai đồng ý với ai về việc đưa một kẻ khác lên để dẫn đầu chúng cả. Đám thiên tài luôn là những kẻ có cái tôi quá lớn.
- Tề Hạo huynh nói như vậy là không đúng rồi.
Cả Tề Hạo và Tử Minh đang nhìn nhau gay gắt chợt quay mặt nhìn qua người vừa lên tiếng. Đó là một nữ nhân ăn mặc kín đáo, cả gương mặt cũng được che bằng một tấm khăn sẫm màu. Nữ nhân này ngồi ngả người ra đằng sau, dựa vào thành ghế trông như không quan tâm gì đến những việc xung quanh.
- Đan Chi, ý của ngươi là gì? - Tề Hạo bình thản hỏi.
Nữ nhân tên gọi là Đan Chi đó khé vén mái tóc đen dài của mình với điệu bộ trông rất đáng yêu rồi cười nhẹ đáp:
- Huynh nói Tử Minh phải khiến tất cả chúng ta đồng ý với cách làm của hắn phải không? Nhưng huynh nên nhớ tất cả chúng ta đang có mặt ở đây không phải là đại diện cho toàn bộ Thập Nhị Tộc, những người đang phải chiến đấu bên ngoài theo ta thấy họ mới có quyền quyết định hơn là đám ăn không ngồi rồi, một đám vô dụng ở Yêu thành này.
- CÁI GÌ - Một nữ nhân ngồi đối diện Đan Chi nghe vậy thì tức giận nói lớn - Con đàn bà âm hiểm như ngươi có tư cách gì mà dám lên tiếng ở đây?
Đan Chi vẫn thản nhiên ngồi dựa vào ghế, nàng không nhìn về nữ nhân đối diện mà chỉ phẩy tay cười nói:
- Tư cách của một con đàn bà, à mà còn là một con đàn bà rỗi hơi như ngươi vậy ha ha.
Nữ nhân ngồi đối diện với Đan Chi là một người rất xinh đẹp có một cặp sừng cong trên đầu, nhưng nàng chỉ có một con mắt, còn con mắt còn lại thì được nàng đeo một chiếc bịt mắt tinh xảo. Nữ nhân một mắt này nghiến răng nhìn chằm chằm Đan Chi với vẻ thống hận. Đan Chi với gương mặt được che kín bằng một lớp khăn thì không thèm để ý tới kẻ đối diện mà vẫn thản nhiên ngồi vuốt tóc.
-☉-
Không khí trong đại sảnh nhất thời lại trở nên tràn đầy sát khí. Màn im lặng chết chóc này vẫn diễn ra mà không có hồi kết, chỉ cần một người lên tiếng thì lại có kẻ khác phản bác sau đó sẽ là một chuỗi mâu thuẫn gây gổ với nhau. Thật sự là không có cách nào giải quyết tình hình này một cách êm thấm cả.
Nhưng đúng vào lúc đó, từ cánh cửa dẫn vào đại sảnh bỗng vang lên một tiếng động lớn.
Rầm
... cả hai cánh cửa bỗng bị văng vào bên trong giống như bị ai đó đánh vỡ. Nhìn lại thì đúng là có một thân ảnh vừa vung chân đạp mạnh vào cửa tạo ra một lực ép mạnh khiến cả hai cảnh cửa bị chấn nát.
Mười lăm người ở đại sảnh lập tức đứng lên, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về hướng đó. Bởi đại sảnh này được bảo vệ rất nghiêm mật, cả cánh của dẫn vào đại sảnh cũng được một tầng trận pháp bảo vệ chặt chẽ để không ai có thể tự ý đi vào bên trong.
Nhưng nói đến trận pháp thì ở Yêu tộc tại chiến trường viễn cổ này vẫn chưa ai qua mặt được một người, và người đó muốn vượt qua một trận pháp bảo vệ có thể nói là một chuyện quá dễ dàng.
- Lũ ngu các ngươi cũng biết tụ tập lại một chỗ rồi sao? - Một giọng nói cười cợt mang theo nét châm biếm vang lên.
Người vừa xuất hiện là một nữ nhân xinh đẹp, nàng có cặp sừng cong đặc trưng của Dương tộc. Tuy nhiên nữ nhân này còn có bốn chiếc sừng nhỏ trên trán, gương mặt mang theo nét cười cợt xem thường mọi thứ trên thế gian. Ngoài ra trên môi nàng còn đeo một chiếc khuyên bạc nhìn trông rất cá tính. Tuy nhiên tay trái của nàng đã không còn nữa, một nữ nhân chỉ còn một tay, và nàng chính là Ngân Tuệ.
- Ngân Tuệ.
Một vài người trong những người có mặt ở đại sảnh này thấp giọng nói. Trong đó có một số người mang nét kiêng kỵ nhìn Ngân Tuệ. Có thể nói công lao của Ngân Tuệ trong việc tạo ra đại trận bảo hộ cho Yêu tộc trong thời gian linh khí bất ổn là vô cùng lớn. Nhưng tính cách của Ngân Tuệ lại khiến đám người ở đây không mấy ai muốn quen biết với nàng cả.
- Thế nào, gặp lại ta các ngươi không vui à?
Ngân Tuệ vừa nói xong thì vung tay lên, tức thì hai cánh cửa bị nàng phá vỡ bỗng nhiên tự động bay lại như cũ, trở lại vị trí vốn có của nó, trả lại không khí kín đáo và tĩnh mịch ở đại sảnh này.
- Thạch Thành xuất hiện bên ngoài kia là do ngươi đem về?
Một nam tử có gương mặt anh tuấn nhưng làn da tái nhợt như người chết bỗng cất giọng hỏi.
Ngân Tuệ nhìn qua nam tử này thì cười lạnh, nàng biết tên rắn độc âm hiểm này:
- Đúng là ta đã đem nó về đây! Thế nào? Phàm Vũ… ngươi có muốn nuốt luôn ngôi thành đó không? Bên trong có địa châu đấy.
Phàm Vũ nghe trả lời như vậy thì lòng chợt động, tuy nhiên gương mặt vẫn bình tĩnh nhìn Ngân Tuệ một cái rồi không nói gì nữa. Cả Ngọc Uyển ngồi bên cạnh hắn cũng liếc nhìn Ngân Tuệ bằng một ánh mắt sắc lạnh đầy ẩn ý.
- Ngân Tuệ, cô tới rất đúng lúc - Tử Minh cảm thấy không khí sắp căng thẳng như cũ nên vội cất giọng - Chúng ta đang bàn một chuyện quan trọng, có cô thì chuyện này có thể dễ giải quyết hơn.
- Ha ha ha ha ha… đúng vậy, có ta thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.
Ngân Tuệ ngửa cổ cười to một tràng rồi đưa tay vuốt nhẹ cái khuyên trên môi của mình rồi cười châm chọc nói tiếp:
- Chẳng phải các ngươi đang muốn chọn ra một minh chủ để dẫn đầu Yêu tộc sao? Ta có một phương án thế này, có thể nói cách này là cách phù hợp nhất dành cho lũ ngu các ngươi.
Mười lăm người ở đây đường đường là những thiên tài đệ nhất của Thập Nhị Tộc, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị Ngân Tuệ gọi là ngu này ngu nọ nên ai cũng có phần bực bội đối với Ngân Tuệ. Tuy nhiên dù tức giận nhưng không ai tỏ ra hận ý đối với nàng, cả đám chỉ lặng im nghe Ngân Tuệ nói ra kế sách của mình.
Ngân Tuệ liếc nhìn qua mười lăm người ở đại sảnh này rồi nói:
- Các ngươi đều xem thực lực là nhân tố quyết định mọi thứ phải không? Như vậy thì đơn giản thôi, chỉ cần một người trong số các ngươi đánh bại mười bốn người còn lại thì người đó tất nhiên là có thực lực cao nhất rồi, chẳng phải là phù hợp với yêu cầu của các ngươi sao?
Mười lăm người ở đây nghe vậy thì lòng khẽ động. Dù tự nhận thực lực mình không hề thua kém ai trong số những người có mặt ở đây, nhưng thực sự thì ai ở đây cũng đều là những nhân vật không hề dễ đối phó được. Nhất là việc lấy một địch mười bốn gần như là không thể, trừ khi thực lực hoàn toàn áp đảo thì may ra có cơ hội. Nhưng nếu thật sự đánh nhau thì e là mâu thuẫn giữa Thập Nhị Tộc sẽ càng lớn, có khi còn xảy ra sinh tử chiến nữa.
- Chuyện này gần như không thể, nhất là tình hình hiện tại không thể lãng phí sức lực của mọi người mà đấu đá với nhau được - Tề Hạo bình thản nói.
- Lãng phí sức lực - Ngân Tuệ cười gằn - Các ngươi đem sức lực là thứ có thể lãng phí, vậy còn thời gian hiện tại của các ngươi ngồi đây cãi nhau không lãng phí à? Rồi việc các ngươi hao tổn tâm trí để đối phó với nhau cũng không phải là lãng phí?... Đối với ta các ngươi chỉ là một lũ ngu không hơn không kém.
- Ngân Tuệ, ngươi đưa ra một kế sách giải quyết không tưởng, lại luôn miệng gọi chúng ta là ngu, ngươi có phải tự đề cao mình quá không? - Nữ nhân bịt một mắt có vẻ tức giận nói.
- Tĩnh Vinh… ngươi mất một mắt, ta mất một tay, xem ra Dương tộc chúng ta đều là kẻ khiếm khuyết nhỉ ha ha ha ha ha ha.
- Ngươi thôi ngay cái giọng điệu điên cuồng ngu xuẩn ấy đi, rốt cuộc ngươi vào đây muốn làm gì, nếu không có việc gì thì ngươi cút khỏi đây đi rồi muốn đi đâu thì đi, không thì biến mất luôn như lần trước cũng được, ta không muốn nghe giọng lưỡi chướng tai của con đàn bà ngươi nữa - Đan Chi đang ngồi dựa vào ghế cũng bực bội đứng dậy chỉ tay vào Ngân Tuệ mà nói.
Ngân Tuệ không thèm nhìn về Đan Chi, nàng chỉ khẽ búng tay một cái rồi cười đáp:
- Biện pháp ta đưa ra vừa rồi có vẻ không hợp lý nhỉ, được rồi, vậy biện pháp này thì sao? - Ngân Tuệ đưa tay chỉ thẳng về từng có mặt trong đại sảnh rồi nói - Mười lăm người các ngươi hợp lực đối phó với một mình ta, chỉ cần ta thắng, ta sẽ là minh chủ của các ngươi… thế nào? Có phải là dễ giải quyết hơn không?
Điên cuồng
Đây là suy nghĩ của hầu hết những người có mặt ở đây. Mười lăm người ở đây đều là thiên tài, ai cũng đã có thực lực từ Bán Tiên trở lên. Trong khi Ngân Tuệ vẫn chỉ là một Đại Yêu cao cấp, cho dù Ngân Tuệ có là Bán Tiên đỉnh phong cũng không có cơ hội nào đối chiến với mười lăm người này chứ đừng nói gì đến Đại Yêu.
- Ngươi xem thường chúng ta quá rồi? - Một nam tử từ đâu tới cuối không nói lời nào cũng phải cất giọng lạnh nhạt trả lời trước lời thách thức điên cuồng này của Ngân Tuệ.
Ngân Tuệ vẫn không có vẻ lo lắng gì mà vẫn cười ngạo nghễ nói:
- Đúng… là ta đang xem thường lũ ngu các ngươi đấy, nhưng để công bằng hơn cho ta trong việc này thì điều kiện là mười lăm người các ngươi và ta sẽ chiến đấu ngay trong phạm vi đại sảnh này, trong vòng một giờ đồng hồ, nếu các ngươi không đả bại được ta thì ta thắng, còn ta bị hạ gục thì các ngươi thắng.
- Chúng ta thắng thì được gì, trong khi ngươi thắng thì lại được làm minh chủ? - Tĩnh Vinh một mắt gằn giọng hỏi.
- À… trong từ điển của ta không có từ thất bại nên các ngươi yên tâm đi ha ha ha ha.
Mười lăm người ở đây dù bình tĩnh thế nào cũng bị Ngân Tuệ chọc đến lòng tự tôn của họ. Một kẻ điên cuồng như Ngân Tuệ thì đủ để đắc tội với nhiều người, nhưng mười lăm người này cũng có vài phần kiêng kỵ với Ngân Tuệ. Bởi ai cũng biết Ngân Tuệ là một người có trí tuệ và độ ranh ma gian xảo rất cao, ai biết được cô ta đang gài cái bẫy gì để mọi người lao vào. Nhưng bẫy thế nào cũng không thể một người đối phó với mười lăm người trong vòng một giờ được cả. Có khi chỉ trong vài giây thì Ngân Tuệ đã bị hạ gục rồi.
- Vậy thì thế này, ta đang nắm giữ địa châu… nếu ai là người hạ gục được ta trong lần đánh cược này, địa châu sẽ do người đó sử dụng trong chiến trường viễn cổ. Kẻ có địa châu tất nhiên sẽ có đủ thực lực để tranh giành cái thứ minh chủ hữu danh vô thực này rồi nhỉ? - Ngân Tuệ nói tới đây thì khẽ cười - À tất nhiên ta sẽ không dùng địa châu trong lúc đánh cược với các ngươi đâu ha ha.
Mười lăm người ở đại sảnh bắt đầu động tâm. Có được địa châu, một bảo vật vô giá dùng để hợp nhất thành thứ có thể nắm giữ lực lượng của toàn Ringel là một sức hút vô cùng lớn.
Ngân Tuệ nở nụ cười đầy ẩn ý, mười lăm người còn lại có vẻ bắt đầu hành động. Một trận chiến một chọi mười lăm sắp sửa bắt đầu.