Chương 1167: Ăn nói khép nép
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1731 chữ
- 2022-02-08 04:05:45
Ba thế lực lớn của Nhân tộc là liên minh Nhân Đạo, Chư Thần Vô Niệm, thánh vực Vạn Phật đều vô cùng chú ý.
Yêu Dạ tộc, Ma tộc8, Thiên Vị tộc và cả chục nghìn tộc nơi Thượng Giới đều đang lặng lẽ chú ý...
Có thể nói, bây giờ khắp nơi trong vũ trụ đều 3tập trung ánh mắt về một chỗ. Ngày hôm nay, bọn họ sẽ nhớ kỹ một cái tên, mà chủ nhân của cái tên này chẳng qua chỉ là một võ giả Th9ần Hải Cảnh.
Chỉ Thủy Thiên Tôn chọn ra tay với Ám Ma lão quái cũng là bởi đã suy nghĩ kỹ càng. Ông ta là Thiên Tôn trung cấp, thực lực mạnh hơn bốn vị Thiên Tôn trước mắt kia.
Nếu bây giờ chỉ có năm vị Thiên Tôn, không có hơn hai mươi vị Thiên Tôn còn lại đứng xem thì không thể nghi ngờ gì, phần thắng sẽ thuộc về ông ta. Nhưng sau lưng Ám Ma lão quái còn có một Huyền Ma Thiên Tôn. Huyền Ma Thiên Tôn cũng là Thiên Tôn trung cấp, thực lực không yếu hơn Chỉ Thủy Thiên Tôn.
Sớm muộn gì Chỉ Thủy Thiên Tôn cũng sẽ phải đối mặt với Ám Ma lão quái, đến lúc đó Huyền Ma Thiên Tôn nhất định sẽ ra tay trợ giúp, để Ám Ma lão quái là người cuối cùng sống sót. Chi bằng giết gã đầu tiên, Huyền Ma Thiên Tôn có tức giận thì cũng chưa chắc sẽ ra tay.
Ám Ma lão quái nở nụ cười thản nhiên, thân hình hơi lóe lên một cái thì đã đến phía trước hạt cát, định há miệng ra nói gì đó, nhưng rồi lại không biết nói như thế nào.
Dùng vẻ mặt ôn hòa, mở miệng cầu xin một con kiến nhỏ Thần Hải Cảnh thì đúng là đã khiến cho Ám Ma lão quái, thân là Thiên Tôn khó xử vô cùng. Một lát sau, Ám Ma lão quái mới nói:
La... La... La Chinh đúng không?
Ám Ma Thiên Tôn? Có chuyện gì thế?
Nếu thật sự diễn ra cảnh ngươi chết ta sống, sợ rằng cái giá phải trả sẽ rất lớn, thậm chí còn làm cho cả vũ trụ náo động.
Vấn đề là bỏ ra cái giá lớn như vậy, nhưng cũng không nhận lại được cái gì, mà chẳng qua chỉ vì một tên nhóc La Chinh, một võ giả Thần Hải Cảnh, làm sao các vị Thiên Tôn cam tâm được chứ?
Tâm tư của các vị Thiên Tôn nhanh chóng xoay chuyển. Bọn họ cũng không ra tay ngay, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hạt cát. Luồng ánh sáng trắng đen này là từ hạt cát phóng ra.
Trong năm vị Thiên Tôn, chỉ một người có thể sống sót.
Năm vị Thiên Tôn này có mối quan hệ rất lớn với các vị Thiên Tôn khác. Ví dụ như Ám Ma lão quái và Huyền Ma Thiên Tôn là đồng tông đồng tộc. Nếu Ám Ma lão quái ra tay, Huyền Ma Thiên Tôn tất nhiên cũng sẽ ra tay.
Nếu Toái Ảnh Thiên Tôn ra tay, Vương của Yêu Dạ tộc là Dao cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.
La Chinh vừa nói xong, ánh mắt của tất cả các Thiên Tôn đều nhìn về luồng ánh sáng trắng. Ánh sáng trắng chiếm một nửa, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì có thể nhìn thấy màu sắc của luồng ánh sáng này đang lặng lẽ biến đổi.
Ánh sáng màu trắng đang bị màu đen chậm rãi ăn mòn.
Ban đầu, màu trắng và màu đen vẫn ngang ngửa nhau, nhưng chưa được bao lâu, màu đen đã chiếm hết sáu phần, còn màu trắng thì không ngừng giảm đi, bây giờ chỉ còn lại bốn phần.
Mặc dù Ám Ma lão quái vẫn nở nụ cười thản nhiên nói chuyện với La Chinh, nhưng thật ra gã vẫn đang âm thầm cảnh giác. Một khi ra tay, gã cũng có thể tự vệ.
Nếu năm vị Thiên Tôn chúng ta ở lại đây luôn thì sao?
Sau khi suy nghĩ một chút, Ám Ma lão quái đưa ra ý kiến thứ hai.
Ánh sáng trắng đen trói rất nhiều Thiên Tôn lại, nhưng không hề làm nhiễu loạn tâm trí bọn họ. Nếu bọn họ hòa thuận chung sống với nhau thì sao?
Tuổi thọ của Thiên Tôn dài tới mức không thể tưởng tượng được, bọn họ có thể ở đây hàng triệu năm. Chẳng lẽ ánh sáng Tuyệt Mệnh Loạn Đấu này còn có thể trói buộc bọn họ hàng triệu năm?
Nghe xong, La Chinh quay sang nhìn A Phúc. A Phúc vội vàng giải thích cho La Chinh. La Chinh lại kích hoạt Thét Lệnh lần nữa.
Hai màu đen trắng trong ánh sáng này chính là thời gian. Khi ánh sáng màu trắng hoàn toàn biến mất, luồng ánh sáng chuyển thành màu đen thì cả năm vị Thiên Tôn... sẽ chết.
Còn bao lâu nữa?
Ám Ma lão quái hỏi lại lần nữa.
Ba canh giờ...
La Chinh trả lời.
Ánh sáng màu đen có thể lấy đi tính mạng của năm vị Thiên Tôn hay không thì không ai có thể nói chính xác. Nhưng không ai đồng ý mạo hiểm như vậy. Cho nên, khi La Chinh vừa dứt lời, đã có Thiên Tôn không kìm được mà ra tay.
Đương nhiên, lúc này không chỉ Chỉ Thủy Thiên Tôn có sát ý, các Thiên Tôn khác cũng tương tự.
Mạng của Thiên Tôn rất đáng quý, vất vả lắm mới đạt đến đỉnh cao võ đạo, cũng vất vả lắm mới có được một thiên mệnh, nhưng lại bị La Chinh lừa giết, tất nhiên chẳng ai muốn thế cả.
Muốn chết thì các người đi mà chết, người còn sống duy nhất sẽ là ta. Đây chính là suy nghĩ trong đầu của năm vị Thiên Tôn.
Giọng nói của La Chinh lại vang vọng khắp vũ trụ.
Ám Ma lão quái ngẩng đầu quan sát không trung, nhưng trong lòng lại nguyền rủa tổ tiên mười tám đời của La Chinh. Tên nhóc này đang sợ sinh linh trong một trăm nghìn Đại Giới không biết gã đang cầu xin hắn ư?
Nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn da mặt.
Năm vị Thiên Tôn đều sa sầm mặt.
Các vị Thiên Tôn khác nhìn luồng ánh sáng hai màu đen trắng kia, sắc m6ặt vô cùng khó coi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may là vừa rồi không bị luồng ánh sáng này quấn lấy.
Tình hì5nh trước mắt lập tức trở nên phiền phức.
Nhưng bọn họ còn đang chờ.
Bởi dù sao bọn họ cũng chỉ có một phần năm xác suất sống sót. Lúc này, bọn họ vẫn muốn xác nhận lại một chút, xem có phương pháp hóa giải nào khác hay không. Nếu không, vậy thì chỉ có thể ra tay mà thôi.
Cho nên, bầu không khí ở Trung Thiên Vực lúc này trở nên vô cùng quái đản.
Người ra tay đầu tiên chính là Chỉ Thủy Thiên Tôn. Chỉ thấy trên người ông ta xuất hiện một gợn nước mờ ảo, sau lưng cũng xuất hiện một vòng sáng bằng nước, phát ra khí thế vô cùng kinh khủng.
Vèo!
Mục tiêu đầu tiên của Chỉ Thủy Thiên Tôn chính là Ám Ma lão quái.
Nghe La Chinh trả lời như vậy, Ám Ma lão quái hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức trở nên u ám:
Ý của ngươi là...
Chỉ một người được sống. Không, là một vị Thiên Tôn còn sống, không có đường khác.
Giọng nói thản nhiên của La Chinh một lần nữa vang lên khắp vũ trụ. Sắc mặt của bốn vị Thiên Tôn còn lại cũng u ám đi. Đáp án này tuyệt đối không phải là đáp án mà bọn họ muốn.
Ánh mắt Chỉ Thủy Thiên Tôn hiện lên sát ý. Nếu chỉ một người được sống, vậy người đó chỉ có thể là ông ta. Trong tình huống này, ra tay trước sẽ có lợi hơn.
Bốn vị Thiên Tôn còn lại thận trọng nhìn qua. Bọn họ muốn biết kết quả thương lượng giữa Ám Ma lão quái và La Chinh.
Cái gì mà Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, ta thấy hay là thôi đi. Ngươi có thể thu hồi lại luồng ánh sáng hai màu đen trắng này không?
Ám Ma lão quái gần như dùng giọng điệu thương lượng với La Chinh.
Tính cách Ma tộc vốn ngang ngược, phách lối. Cho dù là võ giả bình thường cũng khó mà có vẻ mặt ôn hòa chứ nói gì tới Thiên Tôn. Nhưng lúc này, Ám Ma lão quái lại chẳng để ý gì nữa...
Thu hồi? Ha ha... Tuyệt Mệnh Loạn Đấu này vốn không chịu sự khống chế của ta. Cách thu hồi tất nhiên là không có.
La Chinh đáp lại, giọng nói vẫn vang vọng khắp vũ trụ.
Trước khi phóng ra Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, La Chinh đã từng hỏi A Phúc, sau khi phóng ra rồi có thể hủy bỏ được không?
Đáp án nhận được là không. A Phúc đã nói cho La Chinh biết, Tuyệt Mệnh Loạn Đấu này là do sư phụ bố trí. Trừ khi lão đích thân quay về mới có thể thu hồi được. Còn không, trong những người bị ánh sáng kết nối lại thì chỉ có một người được sống.
Cho nên, ông ta mới lựa chọn tấn công Ám Ma lão quái đầu tiên.
Ngươi!
Trong số các Thiên Tôn, Ám Ma lão quái kiêng kỵ nhất chính là Chỉ Thủy Thiên Tôn. Trong lòng gã cũng có một dự định, chờ đám Thiên Tôn kia chém giết nhau xong, Huyền Ma Thiên Tôn sẽ kết hợp với gã để ra tay. Như vậy, phần thắng của gã sẽ lớn hơn không ít.
Nhưng Ám Ma lão quái lại không ngờ, Chỉ Thủy Thiên Tôn giống như một tên điên, lại ra tay với gã đầu tiên. Lúc này, gương mặt Ám Ma lão quái tràn ngập vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Chỉ Thủy Thiên Tôn vừa ra tay, Toái Ảnh Thiên Tôn cũng ra tay.
Về phần hai vị Thiên Tôn còn lại, bọn họ cũng ra tay không chậm.
Thiên Tôn ra tay, uy thế kinh người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.