Chương 1224: Cửa khô mộc


Khi La Chinh phi thăng thì có lẽ Lưu Vũ vẫn chưa phi thăng.

Có điều, lúc đó con đường phi thăng đã được sửa chữa, một bên của Đại Thế Giới có l8ẽ không còn trở ngại gì khi phi thăng nữa cho nên Đại Thế Giới đó cũng đã đón một đợt phi thăng.

Rất nhiều võ giả Thần Hải Cảnh phải ở lại ở H3ạ Giới đã thi nhau chọn phi thăng…
Nghe thấy mọi người phản đối như vậy, cô gái Yêu Dạ tộc cầm đầu lắc đầu. Nàng là người trở về từ cửa Khô Mộc, nên dĩ nhiên biết tình hình nghiêm trọng bên trong.
Nếu tên võ giả Nhân tộc trước mặt có thể cùng vào đó thì cũng là một sự trợ giúp lớn.

Nếu Lam Nhiễm trách tội ta sẽ chịu hết.
Vẻ mặt cô gái Yêu Dạ tộc này kiên định nhìn về phía La Chinh rồi nói:
Ta là Bạch Vi, chào mừng ngươi gia nhập!

Võ giả này mặc một bộ quần áo màu xám mềm mại, trên mặt có vẻ tự tin. Sau khi rời khỏi bức tường, hắn liền bay thẳng về phía bên này.
Cô gái Yêu Dạ tộc kia đánh giá một chút rồi gật đầu:
Ngươi, được!


Còn ta nữa.
Trong đám người có một cô gái Yêu Dạ tộc tóc dài đi ra. Bộ tóc đỏ của nàng thể hiện tinh thần vô cùng phấn chấn, trên người còn đeo một cây cung lớn màu xanh đậm, trên dây cung phát ra lực của quy tắc sinh mệnh vô cùng chói mắt.
Nhưng phương hướng của cửa Khô Mộc này cũng tương xứng với tuyến đường về phía Bắc của La Chinh. Huống hồ, trong cửa Khô Mộc này lại có thể lấy được năm trăm nghìn điểm mộng ảo!
Thế là La Chinh, người có vài chục nghìn điểm mộng ảo cũng đã động lòng.
Nhưng vì giải thưởng rất cao, nên độ khó chắc chắn cũng sẽ cao tương ứng. Hơn nữa còn phải đối mặt với một đội khác, nên võ giả có thể chiến thắng có lẽ cũng không nhiều.
Thế nên bây giờ nghe thấy cái tên Lưu Vũ này, ánh mắt La Chinh liền lóe lên!

Lưu Vũ này, liệu có phải là nàng?

Võ giả Thần Hải Cảnh nhiều như vậy, khó tránh sẽ có những người cùng họ tên…
Bị Bạch Vi hỏi vặn lại như vậy, võ giả Yêu Dạ tộc kia lập tức á khẩu, không nói được gì nữa.
Còn về La Chinh, trên mặt hắn vẫn luôn mang ý cười nhẹ, đứng nguyên ở một bên không hề lên tiếng.
Sau một tuần nhang, Bạch Vi đã kêu gọi được bảy võ giả ở ngoài thành chính, trong đó chỉ có mình La Chinh là Nhân tộc, sáu người còn lại đều là Yêu Dạ tộc. Hơn nữa, sáu người này đều là người nổi bật của Yêu Dạ tộc, thực lực người nào người nấy đều bất phàm.
Nhưng lúc này, bọn họ bị Ma tộc theo dõi, thế nên không thể không về thành tìm cứu viện!
Nhìn thấy mấy người Yêu Dạ tộc phản đối như vậy, sắc mặt của La Chinh liền trầm xuống, trong lòng đã có chủ ý.
Mặc kệ người đó có phải Lưu Vũ hay không, La Chinh đều sẽ tiến vào cửa Khô Mộc này để nhìn cho rõ.
Sau đó cả đoàn tám người tiến thẳng về phía bắc dưới sự dẫn dắt của Bạch Vi.
Suốt chặng đường ánh mắt của sáu vị võ giả Yêu Dạ tộc kia lúc nhìn qua La Chinh thì ít nhiều gì trên mặt cũng có một chút khinh thường và cảnh giác.
Cho dù quan hệ của Yêu Dạ tộc và Nhân tộc vẫn luôn tốt đẹp, nhưng suy cho cùng thì cũng khác tộc, đương nhiên sẽ có tinh thần cảnh giác này.
Ở nơi hoang dã vô tận này cũng đặt vô số mật địa, giống như hang động lúc trước La Chinh đã tiến vào. Sau khi xông qua sân của mười tám vị La Hán thì có thể lấy được những thứ cấp cao như Na Di Lệnh.
Mà cửa Khô Mộc này cũng như vậy. Mặc dù vào trong đó rất khó, nhưng điểm mộng ảo có thể đạt được lại không hề ít!
Hơn nữa mật địa này lại có thể vào nhiều lần. Chỉ cần thực lực bản thân đủ mạnh thì có thể không ngừng tiến vào để lấy điểm mộng ảo nhiều lần…

Tên nhóc này hơn nửa phần là phiền phức, cớ gì phải mang theo phiền phức cùng vào cửa Khô Mộc?

Nghe thấy câu nói này, Bạch Vi liền hướng về phía võ giả Yêu Dạ tộc đó, lạnh lùng nói:
Nếu tên nhóc này là phiền phức thì hà cớ gì ngươi phải sợ hắn vào trong cửa Khô Mộc?

Nếu đã là phiền phức thì thực lực chắc chắn không ổn, nếu kiên quyết cho hắn vào trong thì hắn cũng rất dễ rơi vào cảnh chết chóc…
Cô gái Yêu Dạ tộc đó đánh giá La Chinh một lượt rồi trên mặt liền có vẻ thận trọng…
Mặc dù La Chinh chưa hề phóng ra khí tức của mình, nhưng cũng không cố ý giấu đi. Mới liếc mắt qua để thăm dò một lượt, vậy mà nàng lại mơ hồ cảm thấy được võ giả Nhân tộc trước mặt không đơn giản.
Ít nhất thì nàng căn bản không nhìn ra được thực lực La Chinh thâm sâu cỡ nào. Võ giả có thể làm được điều này đều không đơn giản.
Cô gái Yêu Dạ tộc kia không hề quan tâm đến sự ngại ngùng của võ giả này, ánh mắt thản nhiên quét một vòng rồi hỏi:
Còn ai tự cho rằng thực lực bản thân không tồi, có thể cùng ta đến đó không?


Ta!

Một võ giả nam nhảy xuống từ trên tường thành.

Trước đây chẳng phải đã hẹn rồi sao? Cửa Khô Mộc này do Yêu Dạ tộc chúng ta độc chiếm, trên thực tế nó cũng là do Yêu Dạ tộc chúng ta phát hiện ra đầu tiên!


Dựa vào đâu mà lại cho một tên ngoại tộc vào trong?


Nếu ngươi dẫn tên Nhân tộc này vào trong, Lam Nhiễm chắc chắn sẽ trách tội ngươi!

Sau này, La Chinh thông qua ký ức của Đại Thế Giới để điều tra một chút thì không hề tìm được tung tích của9 Lưu Vũ trong đại lục Hải Thần, chắc nàng đã chọn phi thăng rồi.
Dù gì thiên phú của Lưu Vũ cũng không tệ, mặc dù nàng chỉ đứng ở hàng thứ hai6 trên bia thiên phú, nhưng trong Thiên Vị tộc tập trung thiên tài của nhiều tộc như thế, kể cả là ở trên Thượng Giới thì thiên phú của Lưu Vũ cũng có5 thể phát triển khá tốt.
Chỉ là Thượng Giới rộng lớn như vậy, mười vạn Đại Giới mênh mông vô bờ, La Chinh cũng không thể tìm được tung tích của nàng.

Võ giả Nhân tộc? Đùa gì vậy? Cửa Khô Mộc là mật địa Yêu Dạ tộc ta chiếm cứ, tộc khác không thể vào trong!


Ta cũng phản đối. Cần gì võ giả tộc khác. Huống hồ lần này chúng ta còn phải chống lại đám Ma tộc đó…

Mấy người Yêu Dạ tộc đồng thời đưa ra ý kiến phản đối cùng một lúc.
Đây cũng là do tính tình Yêu Dạ tộc khá bao dung, nếu đổi là Ma tộc và Nhân tộc thì có lẽ đã đánh nhau với La Chinh rồi, làm gì có chuyện mang theo La Chinh cùng đi?

Vèo vèo…

Một đoàn tám người bay vèo đi trong không trung!
La Chinh cười nhẹ, khẽ gật đầu với Bạch Vi:
La Thiên Hành.

Thấy không thể ngăn cản La Chinh gia nhập vào đội, trên mặt mấy võ giả Yêu Dạ tộc kia lộ rõ vẻ bất mãn dữ dội.

Để một tên võ giả Nhân tộc chẳng ra làm sao gia nhập, không biết Bạch Vi nghĩ cái gì nữa!


Đưa ta đi đi. Ta đồng ý đi giúp Lam Nhiễm và Lưu Vũ!
Một võ giả sắc mặt thành khẩn tiến lên nói.
Người nói là một cô gái của Yêu Dạ tộc, võ giả đưa ra nhiệm vụ liếc mắt qua một lượt rồi lắc lắc đầu:
Ngươi… không đủ thực lực, đi cũng chỉ lãng phí điểm mộng ảo mà ngươi cực khổ tích cóp được thôi!


Ta…
Mặt võ giả đó đỏ lên.
Tốc độ bay của võ giả Thần Hải Cảnh vô cùng nhanh, lộ trình hai mươi bốn nghìn dặm đối với người bình thường đã rất xa xôi, nhưng đối với võ giả Thần Hải Cảnh thì chỉ hơi xa hơn bình thường một chút mà thôi. Phải biết khi La Chinh ở trong tháp kết giới Nhất Niệm đã đi được gần bốn mươi nghìn dặm…
Sau một phần tư canh giờ…
Ở vùng hoang dã phía dưới đã xuất hiện những cành cây khô.
Chỉ chốc lát đã có ba võ giả của Yêu Dạ tộc gia nhập.
La Chinh ở một bên quan sát rất lâu, sau đó cũng chậm rãi đi qua, cao giọng nói:
Ta có thể tham gia không?

Hắn vừa nói xong, thì phần đông võ giả Yêu Dạ tộc liền thi nhau nhìn về phía hắn.
Thực ra, tấm Na Di Lệnh của La Chinh cũng có thể lấy nhiều lần.
Nhưng mấy thứ có công năng kiểu này thì chỉ cần có một cái là đủ rồi. Dù gì thì vào trong huyệt động đó cũng phải tốn mất ba trăm nghìn điểm mộng ảo.
Cửa Khô Mộc bị Yêu Dạ tộc trong thành chính này giữ độc quyền, liệu có dễ dàng chắp tay dâng cho tộc khác?
Còn đám võ giả Yêu Dạ tộc này không đồng ý, thì La Chinh cứ đi theo là được. Hắn không tin đám võ giả này có để cắt đuôi hắn được.
Trong lòng hắn nghĩ vậy. Cô gái Yêu Dạ tộc cầm đầu kia lại nói:
Võ giả Nhân tộc có thể đi cùng chúng ta đến cửa Khô Mộc!

Những võ giả Yêu Dạ tộc khác nghe thấy lời này liền liên tiếp phản đối!
Những cây khô này đã hoàn toàn xơ xác, cứ như vậy nằm lẻ loi trên mặt đất giống như những cọc gỗ không có sức sống.


Những cây khô này… hình như vẫn có sự sống bên trong.
La Chinh nhìn chằm chằm những cây gỗ này rồi nói.

Bạch Vi vẫn luôn bay bên cạnh La Chinh nghe thấy thế thì khẽ cười:
Đúng, những cái cây này đã thành tinh, nếu xông vào trong rừng cây thì chúng sẽ mọc lên rồi tấn công.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.