Chương 15: Khiêu khích
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2292 chữ
- 2021-12-31 04:32:50
La Chinh cũng đã nghĩ đến, tiến vào Thanh Vân Tông sớm hay muộn cũng sẽ chạm mặt La Phái Nhiên. Nhưng hắn không nghĩ tới chính mình còn chưa tham gia khảo hạch, đã gặp mặt ở đây.
Nghe ngữ khí của La Phái Nhiên, chắc chuyện mình đại náo ngày Tộc Luyện, phế đi La Thừa Vận, hắn ta cũng đã biết.
Đối tượng tuyển chọn vào Thanh Vân Tông là con dân khắp thiên hạ, ngươi vào được, ta cũng vào được!
La Chinh lạnh nhạt nói.
La Phái Nhiên cười ha ha nói:
Nghịch tử phản bội gia tộc như ngươi người người muốn tiêu diệt, còn muốn tiến vào Thanh Vân Tông, thật sự là si tâm vọng tưởng, ta hôm nay phải phế bỏ ngươi ngay tại đây!
Nói rồi, trên người La Phái Nhiên phát ra ánh tím mạnh mẽ, trên mặt cười lạnh, đi từng bước về phía La Chinh.
La Chinh hừ lạnh một tiếng, cơ bắp toàn thân căng chặt, tiến vào trạng thái đề phòng. Xem ra, thực lực của La Phái Nhiên lại tiến cảnh, nhưng thực lực của La Chinh hắn cũng đâu phải không tăng? Ngay cả cao thủ Nửa Bước Tiên Thiên như Tà Lang còn bại dưới tay hắn, một tên La Phái Nhiên thì làm được gì?
Nhưng đúng vào lúc này, một vị đệ tử mặc trường bào đen kéo tay La Phái Nhiên lại, đồng thời nói:
Phái Nhiên huynh, nơi này là Thanh Vân Tông, chú ý quy củ, cẩn thận bị môn quy trừng phạt.
La Phái Nhiên nhíu mày, nhưng nghe được hai chữ
môn quy
, hiển nhiên có chút kiêng dè, nhất thời hơi do dự.
Lúc này, trong đám đệ tử mặc trường bào đen, có một vị thiếu niên nét mặt quý khí đi ra, mỗi một cử động của hắn đều lộ ra khí chất cao quý, hẳn là nhân vật trung tâm của đám đệ tử mặc trường bào đen này, hắn nói:
Phái Nhiên, người này có thù oán với ngươi?
La Phái Nhiên vô cùng cung kính đối với người đệ tử kia, gật đầu nói:
Đúng thế, là nghịch tử trong gia tộc ta, làm thiếu gia chủ La gia, ta nhất định sẽ thanh lý môn hộ.
Thế thì giết đi, tuy môn quy Thanh Vân Tông nghiêm khắc, nhưng tiểu tử này mới chỉ báo danh, cũng chưa tham gia thi tuyển, không tính là sát hại đệ tử cùng tông môn, Vương Hoành Chi ta vẫn gánh được.
Vương Hoành Chi thần sắc lạnh nhạt, một câu liền quyết định tính mạng La Chinh.
La Phái Nhiên vốn muốn động thủ, nhưng nghe Vương Hoành Chi nói thế, lại bỏ đi suy nghĩ này. Vương Hoành Chi là quý nhân của hắn, nhân tình của quý nhân là vô cùng đáng quý, La Phái Nhiên cảm thấy không cần thiết phải đem phần nhân tình này lãng phí trên người La Chinh, vì thế hắn nói:
Không vội, để ta xem tiểu tử này có thể thi vào được Thanh Vân Tông hay không, nếu hắn vào không được, ta sẽ giết hắn như giết một con kiến. Nếu vào được, vẫn có rất nhiều cơ hội, lúc này không vội.
La Phái Nhiên quay đầu lại nói với La Chinh:
Cho ngươi sống thêm vài ngày cũng được, cái mạng này của ngươi, ta nhất định sẽ đến lấy.
Lúc này, lại đến phiên La Chinh bật cười, hắn cười rất lớn, chỉ thẳng mặt La Phái Nhiên nói:
Ha ha ha ha, La Phái Nhiên, nói mạnh miệng thế cũng không sợ cười chết người, không biết người của La gia có nói thật với ngươi hay không! Ngay cả La Tuấn Dật cũng bại dưới tay ta. Ngươi, có tư cách gì muốn mạng của ta?
Sau khi nói xong, khí thế toàn thân La Chinh trong nháy mắt bộc phát, thân thể hắn trải qua rèn luyện, lại được chân hỏa thiêu đốt trong mười canh giờ, cường độ thân thể đã đạt tới huyền khí trung phẩm. Tuy hiện tại chỉ là Luyện Tạng Cảnh, nhưng khí thế của hắn lại vô cùng bá đạo, khí thế như thực thể hóa dũng mãnh tiến về phía La Phái Nhiên.
Giờ khắc này, La Phái Nhiên ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Đối mặt với khí thế kinh người của La Chinh, sắc mặt La Phái Nhiên có chút khó coi. Hai ngày trước, La gia dùng bồ câu đưa thư đến kể những chuyện đã xảy ra trong nhà. Trong thư có nhắc tới chuyện La Chinh đánh La Thừa Vận đến tàn phế, lại không nhắc đến chuyện La Chinh đánh bại La Tuấn Dật.
Mà trước đó không lâu, La Chinh mới chỉ là Luyện Nhục Cảnh, nhưng hiện tại lại bộc phát ra khí thế cường đại như thế. Vốn dĩ La Phái Nhiên còn tương đối tự tin vào bản thân, hắn ăn Thiên Địa Tạo Hóa Đan, tốc độ tu luyện như được thần tương trợ. Chưa kể, run rủi thế nào mà lại kết bạn với vị quý nhân Vương Hoành Chi này, khiến hắn một bước lên trời trở thành đệ tử nội môn, địa vị biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Loại giống như La Chinh, đã bị hắn bỏ qua rất xa phía sau, chính là nhìn một cái cũng không có hứng thú.
Thư nhà báo đến, nói La Chinh đã chết, chết thì chết thôi, La Phái Nhiên cũng chỉ coi là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Nhưng La Phái Nhiên nào có thể nghĩ đến, kẻ vốn dĩ đã phải chết như La Chinh, lại còn có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt hắn. Mà khí thế từ trên người La Chinh phát ra, cho thấy thực lực đã tăng mạnh, tựa hồ còn không dưới cơ hắn?
Đối mặt với khí thế cuồng bạo của La Chinh, sắc mặt vài vị đệ tử nội môn bên phía La Phái Nhiên đều sa sầm lại.
Đừng nói hiện tại La Chinh không được tính là đệ tử Thanh Vân Tông, cứ cho là hắn thành công thông qua khảo hạch, tiến vào Thanh Vân Tông, bất quá cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, lấy tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt đệ tử nội môn bọn họ?
Cái loại nhãi ranh không biết trời cao đất rộng này, chỉ có dùng nắm đấm mạnh mẽ dạy dỗ, mới khiến hắn nhận rõ hiện thực là gì.
Bọn họ quay đầu nhìn về Vương Hoành Chi ở phía sau, hiện tại Vương Hoành Chi chính là kẻ đứng đầu đám người này.
Vương Hoành Chi cười cười, vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ kia, hắn nói với La Phái Nhiên rằng:
Phái Nhiên, con chó này của nhà các ngươi có chút hung hăng, sao còn chưa ra tay? Ngươi đang chờ cái gì?
Lời Vương Hoành Chi vừa dứt, La Phái Nhiên liền chuẩn bị xông lên.
Nhưng vào thời điểm đó, trong Thanh Vân Tông lóe ra một tia sáng, một chiếc phi thiên liễn bay ra.
Đứng trên phi thiên liễn là hai vị giáp sĩ, không ngừng tuần tra trên không trung.
Là đội tuần tra.
Một đệ tử mặc trường bào đen nói.
La Phái Nhiên nhìn chiếc phi thiên liễn trên bầu trời, sắc mặt có chút khó coi, ở Thanh Vân Tông, môn quy nghiêm ngặt, bình thường cấm các đệ tử ẩu đả.
Nhưng đệ tử tông môn nhiều như vậy, ai cũng tu luyện võ đạo, chuyện này căn bản không có khả năng tránh khỏi hoàn toàn. Cho nên chỉ cần không bị đội tuần tra bắt ngay tại trận, là có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trước mắt, đội tuần tra đang ở trên đỉnh đầu mọi người, đám người La Phái Nhiên cũng không dám tự tiện động thủ.
Vương Hoành Chi thấy thế, nhìn về phía La Chinh cười lạnh, sau đó vỗ vỗ vai La Phái Nhiên, bắt tay sau lưng nghênh ngang mà đi.
La Phái Nhiên nói với La Chinh:
Hôm nay vận khí ngươi tốt, nhưng nếu ngươi đã đến Đế Đô, dù có tiến vào Thanh Vân Tông hay không, ta cũng không để ngươi còn sống rời đi. Nay ta tha cho cái mạng chó của ngươi sống thêm mấy ngày, ta không vội, còn nhiều thời gian! Nếu ngươi sợ hãi, tốt nhất tìm một góc uống thuốc độc tự sát đi, chết mới là lựa chọn duy nhất của ngươi!
Nói xong, La Phái Nhiên mới cùng đám đệ tử mặc trường bào đen đi theo Vương Hoành Chi rời đi.
Chờ đến khi đám đệ tử kia hoàn toàn rời đi, Mạc Xán đứng ở phía xa xa mới chậm rãi xích lại, vẻ mặt bội phục nói:
La Chinh, ngươi thật bá đạo, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng không dám động đến đám đệ tử nội môn đó. Ngươi vừa mới báo danh, đã xung đột với đám người đó rồi.
Ngoài Mạc Xán, cũng không ít người đến báo danh nhìn về phía La Chinh với ánh mắt khác thường. Có vài người cảm thấy La Chinh lỗ mãng, vài người cảm thấy La Chinh có dũng khí. Nhưng đa phần đều cho rằng, La Chinh còn chưa vào Thanh Vân Tông đã đắc tội đệ tử nội môn, đó chính là tự tìm đường chết.
La Chinh cười khổ, ai thích vô duyên vô cớ đắc tội với người ta? Đặc biệt là trong đại tông môn ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây này, hắn chỉ là tên thiếu gia thất thế của một gia tộc nhỏ, căn bản không tính là gì, biện pháp tốt nhất chính là ẩn nhẫn khổ tu.
La Chinh cái khác có thể nhẫn, nhưng với La Phái Nhiên, hắn lại không thể nhẫn nhịn. Nghĩ đến cái chết của phụ thân, La Chinh mỗi đêm đều không ngủ được, nếu hắn có thể chôn vùi nỗi thù hận này, vậy hắn thật chẳng xứng làm con!
Mạc Xán cũng là đệ tử gia tộc, nhìn đến bộ dáng kia của La Chinh, lại liên tưởng đến cuộc đối thoại khi nãy giữa La Chinh cùng người nọ, cũng đã đoán được bảy tám phần. Việc này hơn nửa là đấu tranh gia tộc, hắn cũng không tiện nhiều lời, nhưng Mạc Xán vẫn nhắc nhở:
Những đệ tử mặc trường bào đen vừa rồi, ngươi cần đặc biệt chú ý tới vị đi đầu.
Người đó rốt cuộc là ai?
La Chinh cũng chú ý tới cái kẻ tên Vương Hoành Chi kia, La Phái Nhiên cung kính đối với người nọ, mà người nọ cũng thái độ thản nhiên không coi kẻ khác ra gì.
Nếu ta không nhìn lầm, người kia hẳn là một vị đệ tử sĩ tộc Vương gia.
Mạc Xán nói.
Đệ tử sĩ tộc?
Khó trách La Phái Nhiên có thể mặc được trường bào đen, trở thành đệ tử nội môn Thanh Vân Tông, là do bám vào được một vị đệ tử sĩ tộc.
Phải biết trong Đế Quốc, giai cấp có đặc quyền chân chính chính là sĩ tộc, có vài đặc quyền thậm chí còn được viết trực tiếp vào trong luật lệ.
Nhưng cho dù là thế, muốn La Chinh hắn ngoan ngoãn cúi đầu là không thể, hiện tại hắn chỉ có một cái mạng rẻ mạt này, nếu phiền toái thật sự tìm tới, hắn cũng chỉ có thể liều mạng.
Rời khỏi Thanh Vân Tông, La Chinh tìm một gian quán trọ dừng chân.
Đế Đô quả nhiên không giống với quận Sùng Dương, giá cả đều cao hơn gấp hai ba lần, nhưng La Chinh lấy đi nhẫn tu di của Tà Lang nên thu hoạch tương đối nhiều. Chỉ riêng những viên Phương Tinh cũng đã có giá trị rất lớn, chỉ cần một viên có thể mua mười cái quán trọ như vậy mà vẫn còn dư dả.
Ban đêm, La Chinh thổi tắt ánh nến trên giá, bò lên giường ngồi khoanh chân, nhưng không hề ngủ.
Hắn lấy cây búa lớn màu máu trong nhẫn tu di ra, đặt trước người.
Lúc trước, Hắc Hỏa từ lò luyện trong đầu hắn không hiểu sao bay ra cắn nuốt Nghiệp Hỏa Kiếm, sau đó một cái vảy rồng liền sáng lên, khiến sức mạnh của hắn được nâng cao rõ rệt. Nếu như có thể thắp sáng chiếc vảy thứ hai, vậy thì sức mạnh của hắn sẽ lại tăng lên không ít?
Vốn chuyện này không cần sốt ruột, nhưng hôm nay gặp phải La Phái Nhiên, trong lòng La Chinh bỗng có cảm giác nguy hiểm rình rập.
Ứng phó với nguy cơ này, hắn không có cách nào đối phó. Tại Đế Đô hắn không có bất kỳ chỗ dựa vững chắc nào, vậy nên tăng thực lực trở thành biện pháp duy nhất lúc này.
Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, La Chinh nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái thiền, nhằm kết nối tới lò luyện Thiên Địa trong đầu.
Lần trước Hắc Hỏa chủ động xuất hiện trong đầu hắn, đem Nghiệp Hỏa Kiếm luyện thành tinh hoa nước thép. Lần này Hắc Hỏa có thể xuất hiện lần thứ hai hay không, La Chinh cũng không nắm chắc lắm.
Lò luyện to lớn lẳng lặng trôi nổi trong đầu, không có bất cứ động tĩnh gì, ý thức của La Chinh chậm rãi tới gần, ý đồ đánh thức lò luyện.
Nhưng hắn xoay quanh lò luyện hai vòng, vẫn không thấy có chút động tĩnh nào, rốt cuộc là làm thế nào mới khởi động được lò luyện này?