Chương 1631: Kẻ đánh lén


Ngược lại cũng tương tự, có một vài phần số trời quả thật rất mạnh, nhưng nếu không biết sử dụng hợp lý thì hiệu quả phát hu8y ra sẽ không được bao nhiêu.

Phần sổ trời của Ám Ảnh Thiên Tồn kết hợp với kỹ năng ám sát thật ra cũng rất kinh kh3ủng.

Cho dù là Ẩn Nấp Tuyệt Đối, hay Vũ Điệu Bóng Đêm thì đều không phát huy được hiệu quả quá lớn khi bị ý chí thế9 giới của La Chinh kiềm chế gắt gao.
Nhưng La Chinh đã hoàn toàn khóa được Ám Ảnh Thiên Tôn, làm sao hắn có thể để cho Ám Ảnh Thiên Tôn tùy ý tránh đi như thế?
Tuy một kiểm này chưa chém trúng, nhưng La Chinh đã sớm đoán được hưởng tranh của Ám Ảnh Thiên Tôn nên nắm tay trái cũng đã tung chiêu! Cho dù Ám Ảnh Thiên Tôn hoàn toàn ẩn nấp trong bóng tối thì La Chinh cũng có thể bắt được dễ dàng.
Huống hồ phía sau Ám Ảnh Thiên Tôn còn kéo theo một dải ảnh sáng?
Nhưng tình huống lúc này đã khác.
Trong nháy mắt Ám Ảnh Thiên Tôn suy nghĩ rõ ràng xong thì tóc gáy liền dựng ngược cả lên.
Tình hình dường như còn tồi tệ hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều!
Hi...
La Chinh khẽ cười một tiếng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, tay cầm trọng điểm Đại Thiên, thuận thể nhảy về phía trước, sau đó chém vào đầu Ám Ảnh Thiên Tôn!
Vù vù...
Khi trọng kiếm Đại Thiên được vung lên chém, nó có thể làm biến dạng không gian xung quanh, cho người khác cảm giác đặc biệt vừa dày vừa nặng! Thanh kiếm này nặng tương đương với một Đại Thế Giới, đã thế nó còn hạ xuống với tốc độ cực nhanh.
Nếu bị đánh thêm mấy quyển nữa thì chỉ sợ đây cũng là nơi hẳn sẽ ngã xuống...
Ngay trong nháy mắt Ám Ảnh Thiên Tôn bị kéo về phía La Chinh, thanh kiếm nhỏ bằng máu ở mấy chục nghìn dặm trên bầu trời đã gần như thay đổi phương hướng, bắn về phía La Chinh một lần nữa!
Veo!
Trên không trung, thanh kiếm nhỏ ấy phát ra tiếng xé gió sắc bén.
La Chinh khẽ cau mày, hắn vốn định chém trọng điểm Đại Thiên về phía Ám Ảnh Thiên Tôn, nhưng lúc này lại chỉ đành thay đổi phương hướng, chém về phía trên bầu trời! Hẳn không thể không ứng phó với thanh kiếm nhỏ bằng máu kia một lần nữa, vì thế Ám Ảnh Thiên Tôn vừa bị lôi trở về lại miễn cưỡng ăn một quyền của La Chinh lần nữa...
Hàng trăm nghìn, hàng nghìn sinh linh trong đó đang chịu một trận tai họa đáng sợ! Dưới một quyển này, Ám Ảnh Thiên Tôn lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa.
Nhưng có điều, hai người vẫn bị dải ánh sáng kia nối liền với nhau như trước.
Dải ánh sáng kia văng thẳng trên không, nhưng dù thế nào thì nó cũng sẽ không bị gãy! Đột nhiên, La Chinh kéo dải ánh sáng này lại, đồng thời kéo Ám Ảnh Thiên Tôn vừa bị bay ra cách đó không xa trở lại!
Ngươi!
Mặc dù Ám Ảnh Thiên Tôn bị một quyển này của La Chinh đánh cho choáng váng đầu óc, nhưng khi bị La Chinh kéo trở về thì cũng mạnh mẽ, hăng hái phản kích.
Cho dù là vị Thiên Tôn nào đối mặt với La Chinh thì chỉ cần Thiên Tôn đó chạy trốn, La Chinh hoàn toàn không thể đuổi theo được! Hiện tại, sợi xích Tuyệt Mệnh này lại có tác dụng!

Vụt!
Dải ánh sáng kia thoát ra khỏi tay La Chinh với tốc độ cực nhanh, quét về phía Ám Ảnh Thiên Tôn.
Tốc độ cuốn của dải ánh sáng này nhanh tới mức vượt qua giới hạn phản ứng của sinh linh.
Như vậy thì sức mạnh chứa đựng trong đồn này kinh khủng tới mức nào? Ám Ảnh Thiên Tôn nào dám cứng rắn chống lại một kiểm này? Hắn đột nhiên hóa ra một bóng đen đứng yên tại chỗ, còn bản thân mình thì chạy như bay về phía khác.
Khi hẳn hóa ra bóng đen, dải ánh sáng của sợi xích Tuyệt Mệnh này cũng không quấn quanh người bóng đen đó mà vẫn khóa trên người Ám Ảnh Thiên Tôn như trước.
Cho nên, từ đầu đến cuối hắn không thể kéo giãn khoảng cách với La Chinh, cũng càng không thể dùng bóng đen này để gây nhiễu loạn cho La Chinh nữa! Chẳng qua hắn vẫn tránh được một cú chém thẳng này của La Chinh...
Hắn hung hăng vung trong kiểm Đại Thiên lên, biến ra một đường vòng cung màu nâu, đánh lên thân kiếm nhỏ bằng máu này! Không biết thanh kiếm nhỏ bằng màu này là loại bỉ thuật nào, chỉ ngưng kết thành một nhóm máu như vậy mà cường độ lại vô cùng kinh người.
Cho dù trong kiểm Đại Thiên chứa đựng sức mạnh lớn đến như thế mà cũng không thể chém vỡ được nó.
Nhưng với sức mạnh lớn như vậy, thanh kiếm nhỏ bằng máu này liền bắn lên không trung, lên cao tới hơn mười nghìn dặm...
Giờ phút này hắn cũng chỉ có thể thiếu đốt tinh huyết để liều mạng với La Chin6h! Nhưng hắn lại không biết, đó chính là điểu La Chinh mong đợi nhất! Phóng tầm mắt ra khắp vũ trụ, trong giai đoạn hiện tạ5i, có lẽ thực lực của La Chinh không phải mạnh nhất.
Nhưng nếu như đánh giáp lá cà sát người thì chỉ sợ khó có thể tìm ra đối thủ thứ hai! Nếu Ám Ảnh Thiên Tôn này bỏ trốn, La Chinh thật sự không có cách nào tốt để bắt hắn lại.
Nhưng giờ phút này, Ám Ảnh Thiên Tôn đã hình thành chấp niệm với La Chinh.

Hưu!

Cùng lúc đó, thanh kiếm nhỏ bằng máu được Ám Ảnh Thiên Tôn bắn ra cũng bắn về phía mặt La Chinh.
Đối với thanh kiếm nhỏ bằng máu này, La Chinh sớm đã có phòng bị.

Đây là...
Trên mặt Ám Ảnh Thiên Tôn cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn vậy mà không thể nào thoát khỏi dải ánh sáng đang trói mình lúc này! Thân thể La Chinh mạnh mẽ như quái vật, sức mạnh vô hạn kia khiến cho Ám Ảnh Thiên Tôn phải dựng tóc gáy.
Nếu Ám Ảnh thiên Tôn không bị xích lại, hắn sẽ không sợ hãi, bởi sức mạnh có lớn hơn nữa mà không đánh trúng mình thì cũng vô nghĩa.

Ằm!

Một tiếng vang truyền tới...
Ám Ảnh Thiên Tôn bỗng cảm thấy trong cơ thể mình quay cuồng, đừng nói lục phủ ngũ tạng, ngay cả biển chân nguyên giữa thế giới trong cơ thể của hắn cũng đã cuồn cuộn lên ở một phía.
Chịu một quyển này của La Chinh dù sao vẫn tốt hơn bị thanh trong kiểm kia chém chết.
Vì thế La Chinh lại lôi dải ánh sáng kia về một lần nữa.
Khi đã kéo Ám Ảnh Thiên Tôn trở về, hắn liền lặp lại quá trình lúc trước.
Một khi đã bị khóa vào thì chỉ đánh chết đối phương mới có thể thoát khỏi.
Nếu không, cho dù là Thiên Tôn cũng không thể trốn thoát! Nhưng từ sau khi phi thăng Thượng Giới, La Chinh vẫn chưa có cơ hội sử dụng nó.
Tốc độ của La Chinh cũng không chậm, rất ít đối thủ cùng cảnh giới với hắn có thể chạy trốn, nhưng trong tình huống đối mặt với Thiên Tôn thì lại khác.
Sau khi Thiên Tôn gánh vác sổ trời, kết nối với Thiên Đạo thì có thể lĩnh ngộ bí mật của Thiên Đạo này.
Theo năm tháng, thân xác và linh hồn của Thiên Tôn đều được gột rửa, lớn mạnh hơn Giới Chủ rất nhiều.
Nhưng dù vậy thì cố gắng chống đỡ một quyền này cũng là điều khó khăn, trên ngực Ám Ảnh Thiên Tôn trực tiếp xuất hiện một vết lõm rõ ràng, thân thể quay cuồng như một con quay trên không trung, hắn lại bị La Chinh đánh ra ngoài một lần nữa...

Ầm!

Từng quyền, từng quyền mạnh mẽ đập xuống, vẻ ngoài phóng khoáng của Ám Ảnh Thiên Tôn cũng dần dần không còn ra hình dạng gì nữa.
Không phải Ám Ảnh Thiên Tôn không muốn phản kích.
Thanh kiếm nhỏ bằng máu đối đầu trong kiểm Đại Thiên của La Chinh, còn nắm đấm của La Chinh thì đối đầu với thân thể của Ám Ảnh Thiên Tôn...

Am!


Ầm!

Lúc trước La Chinh trốn ở trong Tiên Phủ, các Thiên Tôn đứng cách Tiên Phủ không xa, nhưng cũng không thể tránh được dải ánh sáng này mà bị rơi vào Tuyệt Mệnh Loạn Đấu.
Giờ phút này, đương nhiên Ám Ảnh Thiên Tôn cũng không phản ứng kịp, một đầu của dải ánh sáng trói chặt hắn, đầu còn lại thì trói trên người La Chinh! Sợi xích Tuyệt Mệnh này trói hai người lại với nhau, dù sống hay chết thì cũng không có khả năng chạy trốn! Cho nên, Ám Ảnh Thiên Tôn đương nhiên không thể dịch chuyển không gian.
Một nửa thân thể của hắn vốn đã chìm vào trong luồng ánh sáng màu trắng rực, vốn tưởng rằng có thể trốn thoát, nhưng giờ phút này lại bị La Chinh cứng răn kéo trở lại!
Nếu không đánh chết được La Chinh thì hẳn thể sẽ không bỏ qua.
Điều này ngược lại đã cho La Chinh cơ hội! Khi thanh kiếm nhỏ bằng máu trong tay Ám Ảnh Thiên Tôn vừa mới được ngưng kết xong thì hắn liền cảm nhận được có bóng người vụt qua trước mắt.
Lúc này hắn liền biết, thằng nhóc La Chinh đã được voi còn muốn đòi tiên, lại còn muốn bắt mình? Mất mặt đến nước này rồi mà hắn còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa? Hắn cười lớn một tiếng:
Hay lắm, tới đây!
Ngay sau đó, thanh kiếm nhỏ bằng máu trong tay hắn lắc lư dữ dội, sắp bắn ra đến nơi, đồng thời ánh sáng trắng rực dưới chân hắn lóe lên, chuẩn bị dịch chuyển không gian...
Nhưng vào thời khắc này, La Chinh lại nhanh chóng tới gần.
Hắn khẽ lắc ngón tay, đột nhiên bắn ra một dải ánh sáng màu sắc rực rỡ, ở phía cuối dải ánh sáng kia lại có một sợi xích!
Sợi xích Tuyệt Mệnh!
Từ sau khi lấy được sợi xích này, La Chinh chưa từng sử dụng.
Theo lời giải thích của A Phúc, sợi xích Tuyệt Mệnh này giống như dải ánh sáng trong Tiên Phủ kia.
Mặc dù hắn am hiểu ám sát, cũng tinh thông thuật đánh giáp lá cà, nhưng làm sao có thể là đối thủ của La Chinh? Hắn vừa đánh ra một quyển để phản kích thì đã bị La Chinh trực tiếp trở tay bóp một cái, xương của một cánh tay ngay lập tức vỡ tan...

Sau vài lần phản kháng như thế, Ám Ảnh Thiên Tôn liền trở thành một cái bao cát, bị La Chinh đánh hết lần này đến lần khác với sức mạnh kinh khủng và những đòn đánh trị mạng! Liên tiếp đánh ra mười lăm, mười sáu quyển, sợi xích Tuyệt Mệnh này vẫn chưa bị tách ra.

Mặc dù Ám Ảnh Thiên Tôn đang thoi thóp, nhưng lực sinh mệnh vẫn rất ngoan cường.

Trong lòng La Chinh cũng phải cảm khái.

Muốn đánh chết một vị Thiên Tôn quả thật không phải là chuyện dễ dàng! Không ngừng va chạm với trọng kiểm Đại Thiên của La Chinh, cuối cùng thanh kiếm nhỏ bằng máu của Ám Ảnh Thiên Tôn vẫn bị nát vụn, trở lại thành một đám máu, rồi rơi xuống ...

Không có sự đe dọa của thanh kiếm nhỏ ấy nữa, ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.