Chương 1774: Kỳ thi
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 9385 chữ
- 2022-02-10 03:41:43
Nhị thúc của cô gái Thiết gia kia đã có thể tìm được khối đất sét này từ trong đất thì rất có thể vẫn còn khối thứ hai, khối thứ ba...
La Chinh cảm thấy rất đau đầu với tính cách của cô gái Thiết gia kia.
Nàng đúng là một nha đầu mắt chỉ thấy tiền.
Lúc trước, để đi từ thôn Mông Sơn đến thành Kính, La Chinh đã tốn không ít thời gian.
Mặc dù Thiết gia ở bên ngoài thân thành Lục Nhâm, nhưng chắc chắn khoảng cách cũng không gần.
Những người tinh anh của chi thử Hàm gia đương nhiên sẽ nói giúp người của họ.
Như bọn họ đã nói, Hỗ Lan Chước chỉ đứng thứ mười một trên danh sách, nhưng những con cháu Hàm gia có mặt tại đây, ai có thể đánh bại Hỗ Lan Chước chỉ với một chiêu? Huống chi trong lầu Hãn Nguyệt ngày đó, bất kỳ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra La Chinh chỉ ra tay hời hợt đã hoàn toàn đánh bại Hỗ Lan Chước.
Thanh niên thần bí đó vừa đánh bại Hồ Lan Chước đã có thể nhảy lên vị trí thứ tư, quả thực có chút không công bằng.
Hàm Hiên lắc đầu nói.
Ta cũng cảm thấy vậy.
Không cần biết ai là người làm ra danh sách này, nhưng vốn ban đầu đã không có căn cứ nên làm không được chuẩn xác.
Sau khi giải phong ấn cho Cực Ác lão nhân, hắn lập tứ5c hỏi:
Ngươi có biết cô gái kia ở đâu không?
Cực Ác lão nhân kinh ngạc hỏi:
Những khối đất sét đó thực sự hữu dụng với ngươi sao?
Nhìn biểu hiện của La Chinh, Cực Ác lão nhân đương nhiên hiểu La Chinh đã mua đúng thứ mình cần.
Nhưng rốt cuộc mấy khối đất sét này có tác dụng gì? La Chinh gật đầu thản nhiên nói:
Đúng vậy, đối với ta rất quan trọng!
Cô gái đó tự xưng là đến từ Thiết gia, chính là Thiết gia ở bên ngoài thân thành Lục Nhâm...
Cực Ác lão nhân nhớ lại, nói.
Trong thần thánh Lục Nhâm này, muốn trêu chọc ai cũng được, duy chỉ có người Hàm gia là không thể.
Đây là địa bàn của Hàm gia, bọn họ là người nắm quyền sinh, quyền sát trong tay.
Hàm Chân đi đến trước mặt La Chinh, thấy hắn vẫn nhắm mắt như trước thì lông mày đột nhiên nhíu lại, lạnh giọng nói:
Bất cứ người nào muốn tham gia kỳ thi của phủ Hàm Thiên ta đều phải đăng ký họ tên và lại lịch, ngươi tên họ là gì, từ đầu tới?
Các võ giả chứng thần có mặt ở đây nghe thấy giọng điệu của Hàm Chân thì ai nấy đều hăng máu hẳn lên.
Kỳ thi còn chưa bắt đầu mà đã có trò hay để xem rồi.
Xem lịch không sợ đài cao:Người xem thì không thể thấy đài cao thế nào, không thể biết người đứng trên đài đó phải chịu những nỗi sợ, những khó khăn gì.
La Chinh nhìn Hàm Chân trước mặt, vẻ giễu cợt trong đáy mắt hắn ngày càng mạnh hơn.
Nơi La Chinh đi qua, những võ giả xung quanh đều nhao nhao nhường đường...
Có người ghen tỵ, cảm thấy La Chinh chỉ là một kẻ thường dân chẳng có gì nổi bật, không biết kỳ duyên thế nào lại được ngang hàng với những người tinh anh của các gia tộc lớn.
Nếu hôm nay La Thiên Hành đến tham gia cuộc thi, ông ta đã chuẩn bị một món quà khác có giá trị để tặng cho hắn.
Nhưng đáng tiếc, ông ta lại không tìm thấy La Thiên Hành.
Nếu3 bản thân trực tiếp tới tìm nàng, có lẽ lại bị hét một cái giá trên trời.
Nhưng ngưng kết thần cách là chuyện quan trọng nhất tro9ng giai đoạn hiện nay của La Chinh.
Cũng vì thế, người thanh niên thần bí đó đã đẩy Hàm Chân xuống một bậc, đương nhiên là hắn cảm thấy khó chịu.
Hô Lan Chước chỉ đứng thứ mười một mà thôi.
Trong những năm qua, năm ứng viên đứng đầu chắc chắn sẽ được phủ Hàm Thiên lựa chọn.
Nhưng năm nay lại có ngoại lệ.
Cũng có người đố kỵ, dám chắc rằng La Chinh sẽ chẳng đắc ý được bao lâu nữa.
Nếu nhắm tới trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên thì rất có thể sẽ bị loại.
Lúc này La Chinh mới cười nói:
Ngươi là giám khảo của phủ Hàm Thiên sao?
Hàm Chân không ngờ La Chinh lại hỏi như vậy, hắn ta dừng lại một lúc rồi nói:
Ta không phải giám khảo, nhưng vậy thì đã sao?
Ngươi đã không phải là giám khảo, cũng tham gia kỳ thi phủ Hàm Thiên thì có tư cách gì chất vấn ta?
La Chinh hỏi lại với ngữ khí ôn hòa.
Hàm Chân suy nghĩ một lúc, khóe miệng nhếch lên, trên mặt hiện vẻ thách thức nói:
Bởi vì ta họ Hàm, ta có thể đại diện cho giám khảo Hàm gia.
Người Hàm gia không cần nói đạo lý ở thân thành Lục Nhâm.
Đặc biệt với tốc độ hiện tại của La Chinh, cho dù có vội vàng đến Thiết gia thì cũng phải mất rất nhiều thời gian, mà cuộc thi của phủ Hàm Thiên đã sắp gần kề.
Đã vậy thì đợi sau cuộc thi của phủ Hàm Thiên rồi lại tính tiếp.
La Chinh gật đầu.
Hẳn không đi tìm người khác gây rắc rối, nhưng lại có người khó mà khoan nhượng hẳn.
Trên đài cao ở một bên quảng trường, năm vị con cháu tinh anh của Hàm gia kia vẫn luôn nhìn chằm chằm La Chinh, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, trong đó đôi mắt của Hàm Chân lạnh lùng nhất.
Thần Vực rộng lớn như vậy nhưng lại không có mấy thứ nghịch thiên như Thát Lệnh.
La Chinh lại chỉ như một con kiến nhỏ bò dưới chiếc lá trong một khu rừng lớn.
Đối với hắn, Thần Vực quá bao la, hắn của hiện tại cho dù có muốn liên lạc với các đồ đệ của cha cũng không làm được.
Nếu được Hàm gia thu nhận, La Chinh không chỉ có thể dựa vào tài nguyên của Hàm gia để tu luyện mà càng có thể tiến vào đảo nổi với tốc độ nhanh nhất.
Không chỉ một mình Hàm Mạnh, kể cả những vị thần khác và ông lão họ Ngô, bọn họ đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào La Chinh! Trước đây bọn họ còn hơi nghi ngờ, chẳng lẽ tên nhóc thoạt nhìn không có gì đặc biệt này lại thật sự có thể đánh bại Hỗ Lan Chước mà Hồ Lan gia vất vả bồi dưỡng ra chỉ với một chiêu? Nhưng hiện tại bọn họ không hề nghi ngờ gì nữa.
Cú ném đột ngột vừa rồi của La Chinh thực sự đã tạo ra một nếp gấp không gian! Trong vũ trụ Đại Diễn, La Chinh tùy tay cũng có thể xé rách không gian.
Nhưng không gian ở Thần Vực vững chắc hơn hẳn tưởng nhiều, dù có bộc phát ba phần rưỡi sức mạnh, tập trung toàn bộ những sức mạnh này trên tay phải thì cũng chỉ có thể khiến không gian xuất hiện một nếp gấp rất nhỏ...
Nhưng chỉ một chút biến dạng này đã khiến các vị thần ở đây đều ngẩn ra rồi.
Nơi này, ngoài Hàm Mạnh là thần cấp trung ra thì những người khác đều là thần cấp thấp.
Nhưng những vị thần truyền đạo này lại có nhiều kinh nghiệm, đương nhiên hiểu rõ chỉ có hai loại người có thể ảnh hưởng đến không gian trong Thần Vực.
Một là đột phá cảnh giới thần cấp cao, tụ thành đại viên mãn, còn lại chính là thánh nhân.
La Chinh chỉ dựa vào sức mạnh đã có thể tạo ra một nếp không gian, quả thật đây là chuyện thật khó có thể tưởng tượng.
Chuyện như vậy bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ.
Còn lệnh bài bạch ngọc bị vỡ vụn kia, bọn họ cũng thấy rõ.
Không phải do La Chinh tự mình bóp vỡ, mà bởi vì phát lực quá lớn nên đã tự vỡ vụn.
Không khí trong Thần Vực đặc dính hơn vũ trụ Đại Diễn nhiều, cho nên sau khi sinh linh bước vào Thần Vực đều cảm nhận được một luồng áp lực vô hình áp lên người.
Nhưng đối với các sinh linh trong Thần Vực, bọn họ đều đã quen.
Luông áp lực này tương tự như lực hấp dẫn trong Băng Sơn tộc ở cấm địa Luyện Thần kia.
Nguyên nhân là vì không khí quá đặc, khi lệnh bài bạch ngọc đạt tới tốc độ quá cao, không khí sẽ lập tức như một bức tường để cản nó lại! Mà bản thân lệnh bài bạch ngọc cũng không chắc chắn lắm, không thể phá vỡ được bức tường không khí kia nên trực tiếp bị vỡ tan tành! Tên nhóc này, rốt cuộc sức lực mạnh đến đâu? Những vị thần kia cũng đang tự hỏi trong lòng.
Còn Hàm Mạnh thì đã hiểu, vị La Thiên Hành đến từ thôn Mông Sơn này tuyệt đối không đơn giản, thế nên trong lòng đã hết sức cẩn thận.
Nhưng Hàm Chân vẫn mở miệng nói bậy bạ, khiến Hàm gia bọn họ mất mặt, đương nhiên Hàm Mạnh tức giận, mở miệng quát lớn.
Khó khăn lắm Hàm Chân mới bắt được cơ hội này, muốn khiến người ta ghét bỏ La Chinh thêm một chút.
Mặc dù Hàm Mạnh đã mở miệng quát, nhưng hắn vẫn không phục nói:
Tam thúc, chắc chắn là hắn cố ý...
Ta bảo ngươi im miệng!
Giọng nói Hàm Mạnh cũng lạnh đi vài phần.
Dù sao Hàm Mạnh cũng là bậc cha chú, cho dù hôm này Hàm Chân thật sự có biểu hiện không tồi thì cũng không thể để mất mặt như thế...
Hàm Chân, đừng nói nữa, nghe lời Tam thúc
Hàm Hiên cũng nói.
Hàm Hiên không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn biết nhìn sắc mặt người khác.
Hiện tại, không chỉ thái độ của Tam thúc, mà trong ánh mắt của những vị thần khác cũng ẩn chứa vẻ chấn động.
Đương nhiên Hàm Hiện biết, đó là hành động của La Chinh không thể coi thường được.
Hàm Mạnh chậm rãi đi tới bên cạnh La Chinh, thái độ đã thay đổi rất nhiều, nụ cười lạnh như băng hờ hững trước kia đã bị quét sạch.
Lúc này, ông ta nói với vẻ mặt hòa nhã:
La Thiên Hành đúng không? Ngươi đến từ thôn Mông Sơn? Nhưng Hàm gia chúng ta quản lý cả ba mươi sáu Vực, tổng cộng có mười ba thôn Mông Sơn, nhưng không ý ngươi là thôn Mông Sơn ở Vực nào?
La Chinh trả lời:
Ta đến từ thôn Mông Sơn của Trường Không Vực.
Trường Không Vực...
Hàm Mạnh ghi nhớ kỹ, muốn phái người đi tới Trường Không Vực điều tra việc này.
Ngay sau đó ông ta lại cười nói với La Chinh:
Lệnh bài bạch ngọc này đã bị hỏng, tất nhiên đáng tiếc.
Nhưng cũng không trách ngươi, ta sẽ cho ngươi một món đồ khác để ném nhé? Nếu không thì, người đang không có thứ hạng, ta cũng không biết nên sắp xếp thứ hạng cho người thế nào được...
Đối với sự sắp xếp của Hàm Mạnh, La Chinh không có ý kiến gì, lập tức gật đầu.
Đúng lúc này, trong đám võ giả chứng thần ở hai bên cửa trước của phủ Hàm Thiên đột nhiên lại sôi nổi hẳn lên.
Có phải là người đó không?
Là người đánh bại Hỗ Lan Chước chỉ với một chiêu đấy sao?
Trông cũng rất bình thường mà.
Hầu hết đều là các võ giả chứng thần tham gia cuộc thi của phủ Hàm Thiên, tâm tình bọn họ đều xao động và phấn khích lạ thường.
Trong Thần Vực, võ giả chứng thần không có giá trị gì.
Mặc dù rất ít người vượt qua được, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ hy vọng.
Trên đài cao ở một bên quảng trường, năm vị võ giả chứng thần, người ngồi, người đứng, thỉnh thoảng quét mắt nhìn xuống đám đông các võ giả chứng thần phía dưới, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Lúc La Chinh mới xuất hiện trước cổng phủ Hàm Thiên thì không ai chú ý đến hắn.
Nhưng đã có người nhanh chóng phát hiện ra La Chinh, đồng thời xác nhận thân phận của hắn, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm...
Nhóm người làm danh sách cũng phải dựa vào Hàm gia để kiếm sống.
Mỗi lần phủ Hàm Thiên tổ chức cuộc thi, bọn họ đều phải những người có con mắt tinh tường, thu thập tài liệu trong lầu Hãn Nguyệt.
Nếu muốn được phân cho một tòa thân thành thì điều quan trọng nhất chính là được Hàm gia gật đầu đồng ý.
Hiện tại, theo Cực Ác lão nhân thấy thì Thiết gia chưa đủ điều kiện để vào thành, thậm chí còn phải dựa vào gian hàng nhỏ ở hẻm kim tiền, đương nhiên tình hình phát triển sẽ chẳng ra sao rồi.
Mặc dù mới chỉ tu luyện trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đã lờ mờ có chút hiệu quả, trong lòng ông ta tự nhiên vui vẻ hẳn lên.
Tính khí ông ta rất cố chấp, không thích mắc nợ người khác.
Ở Hàm gia, hai tỷ muội Hàm gia mà La Chinh đã gặp phải trong cấm địa Luyện Thần năm đó, hai nàng cũng có địa vị khá cao.
Dù chỉ là chi thứ của Hàm gia thì cũng mạnh hơn rất nhiều so với các gia tộc hạng hai, hạng ba bình thường.
Đã bao năm như vậy rồi mà dường như vẫn không có ý định vùng lên...
Các gia tộc lớn nhỏ trong Thần Vực đều muốn kiểm soát thân thành.
Bởi nếu kiểm soát được thân thành, mỗi năm họ có thể dễ dàng thu được một khoản lớn Thần vũ tệ tại thần thành đó.
Trong lầu Hãn Nguyệt, Hộ Lan Chước hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bại dưới tay La Chinh.
Sau khi bị La Chinh đánh, hắn bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.
Tất nhiên, những võ giả chứng thần này sẽ không rời đi thật.
Bọn họ xem kịch không sợ đài cao
, đã có người dẫn đầu thì tất nhiên bọn họ sẵn lòng phát tiết.
La Chinh vừa nói xong, đám võ giả bắt đầu xì xào bàn tán.
Nói đúng đẩy.
Trên mặt La Chinh vẫn giữ ý cười nhẹ.
Hắn cứ thể xuyên qua quảng trường, không hề để ý...
Chương 1775 La Chinh Vào Phủ
Nỗi cái tên trên tờ danh sách đó đều nhận được sự chú ý.
Người được chú ý nhiều nhất chắc chắn chính là người thanh niên trẻ tuổi thần bí kia...
Không biết chàng thanh niên trẻ tuổi kia sẽ ứng đối thể nào trên địa bàn của Hàm gia đây? La Chinh từ từ mở mắt ra, liếc nhìn Hàm Chân, nhưng sau đó lại từ từ nhắm mắt lại, như thể chưa từng nghe thấy lời Hàn Chân hỏi.
Ta hỏi người đó, mau trả lời! Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi phủ Hàm Thiên
Hàm Chân cảm thấy mình bị La Chinh coi thường nên hắn ta càng lên giọng.
Thầy La Chinh đứng đó, Hàm Chân lạnh lùng nói:
Ta đi gặp tên này!
Hàm Chân vừa di chuyển, Hàm Hiên bên cạnh nhắc nhở:
Đừng ra tay ở phủ Hàm Thiên.
Hàm gia bọn họ là người lập ra quy tắc, kiểm soát bảng đá thiên giới của thần thành Lục Nhâm.
Bọn họ có cách nhất định để tránh các quy tắc trên bảng đá.
Trước đây, điều này chưa từng xảy ra.
Hàm Chân cũng bắt đầu hơi hoảng loạn.
Đại bộ phận các thần dân đều có thể tu luyện đến Giới Chủ Cảnh.
Dựa vào nghị lực thì việc tu luyện đến Giới Chủ Cảnh không khó khăn lắm, việc thực sự khó chính là chứng thân đạo.
Sau đó, hắn nhảy xuống từ trên đài cao, đi thẳng đến chỗ La Chinh.
Các võ giả chứng thần ở dọc đường đi nhìn thấy Hàm Chân đang qua đây thì cũng bắt đầu tránh ra nhường đường.
"Keng!" Tiếng chuông thứ hai và thứ ba cũng vang lên...
Hàm Mạnh khẽ mỉm cười nói:
Chuông Linh đã điểm, vẫn theo lệ cũ như những năm trước.
Mọi người phải ném lệnh bài bạch ngọc trong tay mình lên trời, sau đó đợi một lát.
Sau khi phủ Hàm Thiên ta sắp xếp xong, cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu!
.
Thông tin về những người tham dự cuộc thi của phủ Hàm Thiên đều do những lệnh bài bạch ngọc này ghi lại.
Những tấm lệnh bài này đều có ký hiệu đặc biệt của Hàm gia, không làm giả được.
Vừa dứt lời, Hàm Hiên đứng bên cạnh Hàm Mạnh đột nhiên vung tay, một tấm lệnh bài bạch ngọc bay ra từ trong tay hắn, bay lên vùng trời phủ Hàm Thiên.
Dường như Hàm Hiền đã truyền một loại sức mạnh nào đó vào trong lệnh bài bạch ngọc.
Trên tẩm Lệnh bài bạch ngọc này bao phủ một tầng ánh sáng xanh nhạt, trực tiếp bắn vào không trung.
Nhưng dường như nó đã gặp phải một tấm lưới lớn vô hình, tạo thành một lực cản mạnh mẽ, làm giảm đà bay lên của tấm lệnh bài bạch ngọc.
Cuối cùng dừng lại giữa không trung, không lên được, cũng không rơi xuống được.
Năm nay Hàm Hiên là người đầu tiên ra tay, độ cao sáu mươi bảy trượng.
Người của phủ Hàm Thiên ở một bên tuyên bố.
La Chinh dựa người vào tường, nhìn chằm chằm vào chấm trắng nhỏ trên bầu trời.
Mặc dù hắn đến thần thành Lục Nhâm chưa lâu, nhưng ít nhất hắn cũng điều tra ra được một số thứ, biết được các quy tắc trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên.
Cơ hội kiểm tra của Hàm gia không ngang nhau.
Dù sao thì thì một trăm nghìn người cùng tham gia thi này vẫn cần được xếp theo một trình tự.
Mà võ giả thi trước đương nhiên sẽ chiếm ưu thế.
Vì vậy mỗi năm, trước khi kỳ thi bắt đầu đều sẽ ném lệnh bài bạch ngọc để xác định võ giả chứng thần nào thì trước, võ giả nào sau.
Trên bầu trời phủ Hàm Thiên có một luồng lực đè ép rất mạnh.
Càng lên cao, luồng lực này càng lớn.
Trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên năm ngoái, cao nhất cũng chỉ lên tới năm mươi hai trường.
Năm nay, Hàm Hiên vừa ra tay đã vượt qua được thành tích tốt nhất của năm ngoái.
Nhưng cũng bởi vì cả số lượng và chất lượng trong kỳ thi năm nay đều hơn năm ngoái, nên thành tích của Hàm Hiên cũng không có gì bất ngờ.
Sau khi Hàm Hiên dẫn đầu ra tay, các võ giả cũng bắt đầu ném lệnh bài bạch ngọc lên không trung.
Các lệnh bài bạch ngọc này đều đã ghi lại tên và xuất thân của bọn họ.
Khi các lệnh bài bạch ngọc bị ép dừng giữa không trung, trật tự trước sau và tư liệu chi tiết của từng võ giả chứng thần sẽ được ghi lại thành văn bản.
Vù vù vù...
Trong quá trình ném lệnh bài bạch ngọc, mỗi võ giả chứng thần đều sử dụng bản lĩnh, phát huy sức mạnh bản thân đã lĩnh ngộ được lên tấm lệnh bài bạch ngọc này để nó có thể bay cao hơn, tranh thủ một thứ hạng cao.
Có một số lệnh bài bạch ngọc dựa vào lực ngọn lửa mạnh mẽ.
Trong quá trình bay phát ra những tiếng nổ liên tiếp, định đẩy lệnh bài bạch ngọc lên cao hơn.
Ngoài ra một số lệnh bài bạch ngọc khác cũng dựa vào các loại lực khác nhau.
Một bộ phận sức mạnh trong đó đều đến từ các loại thần đạo, cũng có người dựa vào sức lực thuần túy mà bùng nổ.
Những võ giả này có thể được gọi là võ giả chứng thần thì ít nhiều gì cũng đều tiến vào thần đạo cả rồi, chỉ là chưa có lĩnh ngộ sâu sắc về thần đạo, cũng không thể ngưng kết thần cách...
Đại đa số lệnh bài bạch ngọc chỉ có thể bay lên đến độ cao khoảng từ ba mươi đến bốn mươi trượng, chỉ một số ít là có thể vượt quá bốn mươi trượng, gần với phạm vi năm mươi trượng.
Đây đã là một thành tích xuất sắc.
Ít nhất thì trong chín phần võ giả chứng thần đã cố gắng bộc lộ hết tài năng, rất ít võ giả chứng thần có thể vượt qua khoảng cách năm mươi trượng.
Những người này chính là người nổi bật nhất trong số họ! Ví dụ như Hỗ Lan Chước, hắn ném lệnh bài bạch ngọc của mình lên tới độ cao năm mươi tư trượng, sắc mặt cũng đã đầy vẻ thỏa mãn.
Hàng trăm nghìn võ giả chứng thần cùng nhau ném lệnh bài của mình lên trời, vô số đường màu sắc khác nhau xuất hiện trên bầu trời của phủ Hàm Thiên, trông thật ngoạn mục!
Vèo..
Một âm thanh sắc nhọn chói tai xuyên qua bầu trời, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tấm lệnh bài đó được bọc trong một ngọn lửa màu đen, giống như một ngôi sao băng đen, lao lên bầu trời với tốc độ rất nhanh!
Tấm lệnh bài này là do Hàm Chân ném! Thực lực của Hàm Chân chỉ có thể đứng thứ năm trong danh sách sau La Chinh, không ngờ dựa vào ngọn lửa màu đen này mà lệnh bài bạch ngọc lập tức vượt qua độ cao sáu mươi bảy trượng của Hàm Hiên! Bay lên càng cao, sức cản áp xuống lệnh bài bạch ngọc càng lớn, tốc độ leo của lệnh bài càng chậm.
Hơn nữa ngọn lửa màu đen trên lệnh bài bạch ngọc đó vẫn đang bốc cháy, chậm rãi đưa lệnh bài leo lên một cách khó khăn, cuối cùng cố định ở độ cao bảy mươi chín trượng! Thấy vậy, mặt Hàm Chân đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn ta không ngờ mình có thể vượt qua Hàm Hiên nhiều như vậy.
Hàm Chân ném cao tới bảy mươi chín trượng..."
Thành tích tốt nhất từ trước đến nay hình như cũng chỉ có tám mươi hai trương đúng không?
Có vẻ như xếp hạng thực lực của Hàm Chân quá thấp rồi.
Hắn ta không nên chỉ xếp thứ năm!
Nghe thấy những tiếng thảo luận này, Hàm Chân rất hưởng thụ.
Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh, hắn ta lại đưa mắt nhìn La Chinh rồi nói to:
Con cháu Hàm gia ta đều dựa vào thực lực của bản thân để tiến vào phủ Hàm Thiên! Đầu như ai kia nghi!
Hàm Mạnh nghe thấy lời này cũng khẽ gật đầu.
Các võ giả chứng thần thuộc chi thử Hàm gia thực sự đủ xuất sắc.
Mỗi người bọn họ đều có thể thi vào phủ Hàm Thiên một cách danh chính ngôn thuận.
Đây là cạnh tranh công bằng thực sự, nhất định dựa vào thực lực để nói chuyện.
La Chinh vẫn dựa vào tường, hơi nghiêng đầu, trên mặt vẫn là nụ cười hờ hững, thản nhiên nhìn chằm chằm Hàm Chân.
Khi đến phủ Hàm Thiên, hắn không nghĩ đến việc cạnh tranh với bất kỳ ai, hắn chỉ muốn lặng lẽ vượt qua bài thi của phủ Hàm Thiên, sau đó ung dung tính toán để vào đảo nổi Hàm gia.
Nhưng chẳng hiểu sao Hàm Chân lại cứ phải nhắm vào hắn...
Ném lệnh bài bạch ngọc trong tay người lên! Nếu không dám thì giờ bỏ cuộc còn giữ lại được chút mặt mũi.
Hàm Chân khiêu khích nói.
Hầu như cả trăm nghìn võ giả chứng thần này đều đã ném lệnh bài bạch ngọc lên, chúng đang treo lơ lửng trong không trung như một nhóm chim trắng bay lượn, vô cùng tráng lệ.
Chỉ còn rất ít võ giả chứng thần chưa ra tay, La Chinh chính là một trong số đó.
Lúc này ông lão họ Ngô mới hiểu tại sao La Thiên Hành không tính toán gì khi ông ta chỉ tặng một lệnh bài bạch ngọc, cũng chính là lệnh bài để dự thi.
Hắn có thực lực, cũng có đủ tự tin để vượt qua bài thi của phủ Hàm Thiên.
Hàm Chân vốn là người xếp thứ tư trên danh sách.
Nhưng nghe nói gần đây trong lầu Hãn Nguyệt đột nhiên xuất hiện một người thanh niên thần bí, không chỉ biết chế ra thực đơn Thái Tổ mà còn đánh bại Hỗ Lan Chước của Hồ Lan giá chỉ với một chiều.
Sau khi hiểu đại khái về Thiết gia, La Chinh dự định sẽ đi hẻm kim tiền để tìm cô gái kia.
Cực Ác lão nhân cười nhẹ:
Mặc dù ta biết khối đất sét đó rất quan trọng với người, nhưng dường như ngươi quên rằng Thần Vực không giống với vũ trụ Đại Diễn...
La Chinh hơi sững người, lập tức hiểu ý của Cực Ác lão nhân.
Chẳng qua gần đây mọi người đều thảo luận về tên này.
Hơn nữa hắn còn không để lại tên họ, mỗi khi mọi người nhắc đến hắn đều chêm thêm một câu
người đã đánh bại Hỗ Lan Chước chỉ với một chiều
.
Mấy ngày qua, ông lão họ Ngô cũng từng nghe nói về người thanh niên trẻ tuổi trong lầu Hãn Nguyệt.
Là thần truyền đạo nên ông ta cũng khá tò mò, không biết vị tiểu bổi đó thực lực như thế nào, lại may mắn ra sao? Sau khi thấy có động tĩnh, ông ta cũng xuyên qua đám người, rướn cổ lên nhìn.
Sau khi xác định được sức mạnh của Hồ Lan Chước, hắn đã hiểu rõ sức mạnh của đám võ giả chứng thần này.
Trong vũ trụ Đại Diễn, các Thiên Kiều bình thường sau khi tu luyện đến Giới Chủ Cảnh thì còn mạnh hơn cả bọn họ chứ đừng nói đến những Thiên Kiêu đứng đầu.
Ngay cả với Đạo Tử, những võ giả chứng thần này căn bản không đủ tư cách là đối thủ của họ.
Trong mắt hẳn, việc tiến vào phủ Hàm Thiên chỉ là vì không còn cách nào khác.
Nếu Hàm Chân thực sự có thể đại diện cho giám khảo, vậy thì chỉ cần tuyên bố bản thân đã vượt qua cuộc thi gia nhập phủ Hàm Thiên là xong, cần gì phải diễn kịch cho mọi người xem nữa?
Bọn ta nghìn dặm xa xôi đến phủ Hàm Thiên là để cho các ngươi đùa bỡn sao?
Mỗi năm đều bị con cháu Hàm gia các người chiếm giữ nửa danh sách, trực tiếp khiến bọn ta không thể vào phủ Hàm Thiên.
Chẳng bao lâu, những tiếng xì xào bàn tán đó đột nhiên biến thành từng trang than thở.
Hơn nữa đã bắt đầu trở nên ồn ào hơn...
Không lâu sau, trong quảng trường rộng lớn của phủ Hàm Thiên, tất cả mọi người đều biết vị võ giả chứng thần mặc bộ quần áo giản dị kia chính là người đánh bại Hồ Lan Chước chỉ với một chiêu! Trên khuôn mặt đẹp như ngọc của Hồ Lan Chước, đôi mắt tròn xoe xuyên qua đám người, nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Ánh mắt đó như hai mũi khoan, hận không thể trực tiếp xuyên qua người La Chinh.
Chứ với ánh mắt thực sự của bọn họ mà phán đoán thì không ai trên danh sách có thể ngang hàng với La Chinh!
Ông lão họ Ngô hôm nay cũng đặc biệt bận rộn.
Hỗ Lan Chước hắn đã trở thành dấu ấn khó phai của tên nhãi kia.
Đây là một điều sỉ nhục đối với Hỗ Lan Chước hắn!
Trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên, thân là thần truyền đạo, ông ta cũng phải ra mặt hỗ trợ.
Dù bận bịu nhưng ánh mắt ông ta vẫn không ngừng quét qua đám người.
Lục Nhâm Vực là đất tổ của Hàm gia, diện tích lớn hơn một vực nhỏ bình thường rất nhiều.
Nhưng Thiết gia không phải dòng họ lớn, trong Lục Nhâm Vực, Cực Ác lão nhân cũng chỉ biết một Thiết gia đó mà thôi.
Nếu thật sự có thể tìm được những khối đất sét này thì dù chi phí có lớn đến đầu La Chinh cũn6g sẽ chấp nhận.
Nghĩ đến đây, La Chinh lại không thể bình tĩnh được.
Đợi đến khi tỉnh dậy đã phát hiện bản thân bại đến thê thảm.
Mặc dù năm nghìn Thần vũ tệ không phải số tiền nhỏ, nhưng trong mắt Hô Lan Chước thì cũng chẳng là gì.
Thậm chí có một số người có quan hệ thống gia bên họ ngoại cũng chủ động bỏ họ của mình để đổi sang họ Hàm.
Người thuộc dòng chính của Hàm gia đã sớm đi đến đảo nổi quyền thế.
Cực Ác lão nhân cười nói:
Trong Lục Nhâm Vực, Thiết gia này xếp hạng không cao lắm.
Ba dòng của gia tộc đều xếp hạng thấp, vì thế không thể chen vào thân thành Lục Nhâm.
Dựa vào khả năng của bản thân để ngưng kết thân cách gần như rất hiếm gặp.
Nếu có thể gia nhập phủ Hàm Thiên, được phủ Hàm Thiên giúp đỡ thì khả năng ngưng kết thần cách sẽ tăng lên rất nhiều.
Vừa mới ngóng nhìn, ông ta đột nhiên sững người.
Mới vừa nãy ông còn tìm La Thiên Hành, không ngờ bây giờ hắn lại bỗng xuất hiện.
Mà sau khi chú ý đến những câu nói của đám võ giả chứng thần xung quanh, cuối cùng ông ta mới phản ứng lại được.
Chàng thanh niên thần bí xếp thứ tự trên danh sách đó thực ra chính là La Thiên Hành!
Như vậy, chỉ cần nắm bắt được tên của những người dự thi là đủ rồi.
Lúc đó ông ta còn sợ La Thiên Hành sẽ lấy đó làm cái cớ, mở miệng nói điều kiện là để hắn trực tiếp vào phủ Hàm Thiên...
Nhưng những lời Hàm Chân vừa nói rất quá đáng.
Bản thân hắn cũng là người đến tham dựa cuộc thi của phủ Hàm Thiên, phủ Hàm Thiên cần đảm bảo sự công bằng tối thiểu.
Hừ, ai biết cái tên xếp thứ tư trên danh sách có xuất hiện hay không.
Ta rất muốn xem xem hắn là thần thánh phương nào mà lại có thể đá ta xuống.
Hàm Chân bên phải căm giận bất bình nói.
Chương 1779 vỠ TAN TÀNH
La Chinh định tùy ý ném tấm lệnh bài bạch ngọc này ra, chứ không định tranh thủ vị trí thứ nhất.
Trước khi tiến vào phủ Hàm Thiên, hắn không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Kể cả việc đánh bại Hồ Lan Chước ở lầu Hãn Nguyệt cũng là do năm nghìn Thần Vũ tệ cám dỗ, nếu không hắn cũng lười ra tay.
Bây giờ, Hàm Chân lại nhằm vào hắn một lần nữa...
Cùng lúc đó, ánh mắt của phần lớn các võ giả chứng thần cũng tập trung lại đây.
Những võ giả chứng thần này cũng muốn nhìn xem rốt cuộc La Chinh thật sự có thực lực đáng ngưỡng mộ thật hay đó chỉ là lời đồn quá lên?
Những người còn lại xin hãy nhanh chóng ném lệnh bài bạch ngọc ra để phủ Hàm Thiên ta có thể thống kê danh sách.
Đúng lúc này, Hàm Mạnh cũng lên tiếng.
Mặc dù giọng nói của ông ra rất lạnh nhạt, cũng không để cập đến ai, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra, ông ta cũng có ý nhằm vào La Chinh.
Hàm Mạnh vừa nói xong, các võ giả chứng thần còn lại kia cũng đều ném mạnh lệnh bài bạch ngọc trong tay lên.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình La Chinh.
Tên kia hẳn là đã sợ chết khiếp rồi.
Một võ giả chứng thần cúi đầu nói.
Chắc là sợ mất mặt...
Đã ở trong phủ Hàm Thiên thì nên ngoan ngoãn một chút, tội gì phải đối đầu với Hàm gia?
Nghe nói như thế, La Chinh lại có phần bất đắc dĩ.
Hắn đối đầu với Hàm gia khi nào? Toàn là do đám người này tự tìm phiền phức đó chứ...
Chỉ còn lại ngươi, đừng giả bộ bí hiểm nữa.
Là la hay là ngựa thì cứ thể hiện ra đi!
Hàm Chân lại nói.
Hắn ta thấy vẻ mặt như cười như không của La Chinh, trong lòng khá khó chịu.
Phù...
La Chinh khẽ thở dài một hơi.
Lúc này mới cầm lệnh bài bạch ngọc trong tay lên, nhẹ nhàng xoay hai vòng.
Đúng lúc này, cả Hàm Chân, Hàm Hiển thậm chí Phủ chủ Hàm Mạnh và đám Hố Lan Chước đều tập trung nhìn vào tấm lệnh bài bạch ngọc kia.
Trước kỳ thi của Hàm gia, bọn họ đều không rõ về dòng họ và lại lịch của La Chinh cho lắm.
Ngay cả khi Hàm Chân tra hỏi, La Chinh cũng không nói.
Vì tò mò nên đương nhiên bọn họ cũng sẽ chú ý.
Chăm chú nhìn vào tấm lệnh bài, bọn họ mới thấy rõ chữ được khắc trên lệnh bài bạch ngọc.
Thôn Mông Sơn, La Thiên Hành!
Thì ra hắn họ La...
Thôn Mông Sơn? Là thôn ở xó xỉnh nào?
Trong ba mươi sáu Vực chỗ nào chẳng có mấy thôn nhỏ như vậy? Sợ rằng phải có tới mấy trăm nghìn thôn, ai biết được là ở chỗ nào...
Nếu đã đi ra từ thôn Mông Sơn, La Chinh cũng ngụy trang thành thần dân trong thôn.
Dù sao hiện tại La Chinh cũng đã bước vào thần đạo, người bên ngoài không thể nhìn ra hắn từng là một sinh linh thứ cấp được.
Chậm rãi đi ra mấy bước, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lập tức cười nhạt nói:
Ngươi mong chờ như vậy sao?
Mặt của Hàm Chân hơi khựng lại, nói:
Mong chờ cái bp, chẳng qua là muốn thấy người mất mặt thôi!
Vậy ư...
La Chinh nhẹ nhàng cẩm tấm lệnh bài bạch ngọc, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhạt như trước, sau đó đưa tấm lệnh bài bạch ngọc kia ra sau lưng.
Lúc này, chín ngôi sao của thế giới trong cơ thể đồng thời chậm rãi chuyển động, cả thân thể đột nhiên căng lên, từng đường gân xanh nổi lên từ huyệt Thái Dương, lan thắng một mạch đến gót chân! Ba phần rưỡi sức mạnh! Trong khoảng thời gian này, mặc dù tu vi của La Chinh không tăng, nhưng do không ngừng tu luyện nên cả thân thể và thế giới trong cơ thể đều có sự tăng trưởng nhất định.
Dựa vào thân xác của mình, La Chinh đã có thể dễ dàng chịu đựng ba phần rưỡi nguồn sức mạnh trong chín ngôi sao! Nguồn sức mạnh kia điên cuồng xoay tròn trong cơ thể La Chinh, khuấy động tới từng khớp xương trên khắp người La Chinh.
Luồng sức mạnh này chuyển động theo biên độ lắc lư của thân thể La Chinh, mơ hồ khiến người ta có cảm giác nó chỉ hơi quay một chút mà thôi!
Ầm!
Trong nháy mắt tấm lệnh bài bạch ngọc được văng ra, một tiếng vang lanh lảnh truyền đến.
Tiếng vang kia như một cái tát giòn vang, đồng thời biển tấm lệnh bài bạch ngọc vừa bay lên cách đỉnh đầu La Chinh không xa đã thành vỡ tan từng mảnh.
Những mảnh vỡ từ tấm lệnh bài kia bắn tung tóe lên người mấy võ giả chứng thần ở xung quanh, phối hợp với tiếng vang lanh lảnh kia khiến bọn họ thật sự cho là bản thân đang bị La Chinh tát cho một cái.
Ai nấy đều ngây ngốc nhìn chăm chăm La Chinh, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hàm Chân thấy lệnh bài bạch ngọc bị vỡ, nhưng không thấy rõ La Chinh dùng cách gì nên cho rằng La Chinh cố tình lén bóp nát.
Trong lúc mọi người đang yên lặng, hắn cười lạnh nói:
Hừ! Không dám ra tay thì thôi, còn cố tình làm hỏng lệnh bài bạch ngọc, cũng thông minh đấy!
Nghe thấy lời này, La Chinh chỉ xòe tay ra, giơ trước mặt Hàm Chân lắc lắc mấy cái, vô tội nói:
Ta quên mất, lệnh bài bạch ngọc này dù sao cũng chỉ là một miếng ngọc...
rất giòn.
Hàm Chân phản bác:
Chẳng qua là kiếm cớ.
Thể này...
Im miệng!
Cuối cùng Hàm Mạnh cũng ngăn Hàm Chân lại.
Giờ phút này, khi nhìn về phía La Chinh, trên mặt ông ta đã đầy vẻ thận trọng.
Để nghĩ như vậy, nhưng bọn họ chưa chắc đã nhìn nhận bản thân một cách khách quan.
Hàm Huy cười nói.
Hàm Huy khá lớn tuổi, xếp thứ hai trong các chi thử Hàm gia đồng lứa, vì thế bọn họ đều gọi hắn là Nhị ca, mà thực lực của hắn cũng xếp vị trí thứ hai trên danh sách.
Bây giờ La Chinh mới mở mắt, giễu cợt nhìn chằm chằm Hàm Chân nói:
Thân là người Hàm gia thì có thể đại diện cho giám khảo Hàm gia? Vậy phủ Hàm Thiên cần gì phải gọi thí sinh tới dự thi: Trực tiếp đưa con cháu Hàm gia các ngươi vào phủ Hàm Thiên chẳng phải xong rồi sao? Cần gì phải triệu tập người của ba mươi sáu Vực? Đây là diễn kịch cho ai xem?
Nói xong, La Chinh lại lạnh nhạt nói to:
Mọi người nói xem, có phải vậy không?
.
Các võ giả chứng thần có mặt ở đây đều vì ôm chút hy vọng có thể chứng thần tạo nên mới làm đủ mọi cách để tham dự cuộc thi của phủ Hàm Thiên.
Nhưng những con cháu Hàm gia này đều thuộc các chi của Hàm gia.
Trên thực tế, những người làm việc ở đất tổ Hàm gia đều thuộc các chi nhỏ của Hàm gia.
Hôm nay La Thiên Hành đó không đến tham dự kỳ thi phủ Hàm Thiên.
Mấy ngày qua, ông ta đều dựa theo phương pháp Huyền Kim mà La Chinh dạy để loại bỏ
hai điều kỵ
.
Kể cả sau khi hắn nói ra phương pháp phá kỵ thì ông cũng chỉ cho rằng đó là vận may.
Dù sao phương pháp đó cũng là do La Thiên Hành nghe được từ người khác, còn thực lực của bản thân La Thiên Hành lại không đáng nhắc đến.
Là thần truyền đạo, mặc dù ông có thực lực bình thường, nhưng tìm kiếm một người trong hơn trăm nghìn người là chuyện đơn giản.
Sau khi tìm kiếm, ông ta khẽ lắc đầu, thở dài.
Chẳng qua bọn họ còn phải để ý đến thể diện của Hàm gia nên mới gom Hàm Chân, Hàm Hiên...
vào vị trí một, hai, ba.
Mặc dù hắn ta có thể đại diện cho Hàm gia, nhưng không thể không quan tâm tới gia quy Hàm gia.
Nếu hắn ta gây ra một số rắc rối không cần thiết, hắn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Chương 1778 Ném
Ngay lúc Hàn Chân đang không biết làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh này thì một người đàn ông trung niên có thân hình cường tráng bước đến, đột nhiên hét lớn:
Im lặng!
Giọng nói đầy uy nghiêm, như thể có một sức mạnh không thể cưỡng lại được đã niêm phong miệng mọi người lại, trong phủ Hàm Thiên lại trở về trạng thái vô cùng yên tĩnh...
Người đàn ông trung niên kia giận dữ nhìn chằm chằm Hàn Chân, Hàm Hiền đi bên cạnh người này cũng khẽ lắc đầu.
Người này tên Hàm Mạnh, là Tam thúc của Hàm Hiên cũng là Phủ chủ của phủ Hàm Thiên.
Việc triệu tập thí sinh đến dự thi của phủ Hàm Thiên đều do ông ta chủ trì.
Hàm Hiên thấy tình hình không ổn, sợ tình hình sẽ càng ầm ĩ hơn nên chỉ có thể gọi Tam thúc ra mặt...
Hàm Mạnh lập tức nói:
Phủ Hàm Thiên ta triệu tập thí sinh, luôn dựa vào thực lực để nói chuyện.
Chắc chắn mọi người cũng biết, con cháu Hàm gia bị loại bỏ cũng không ít.
Điều này không phải là giả.
Các vị võ giả chứng thần một lòng muốn chứng thần đạo, nghị lực rất đáng được đề cao.
Phủ Hàm Thiên được chọn là nơi chứng thần đạo cho các vị, Hàm gia ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Nếu có thể chứng thần đạo thì cũng được coi là một phần của Hàm gia.
Sau này tiến vào đảo nổi, được Thánh Hoàng nhận làm đệ tử cũng không phải chuyện không thể.
Lời này vừa nói ra, khí thể ẩn chứa trong đó cũng rất có sức mê hoặc.
Bước vào đảo nổi là ước mơ không thể đạt được đối với hàng nghìn vị thần, nó có sức hấp dẫn vô tận, cho dù là Cực Ác lão nhân vốn an phận làm bá chủ một góc thì khi nhắc đến đảo nổi cũng có một khao khát vô hạn.
Những lời Hàm Mạnh nói không phải là giả, Hàm gia cũng không ngừng bồi dưỡng các đồ đệ và cường giả thiên tài của họ.
Mặc dù việc phân phối thế lực trong Thần Vực vốn rất ổn định, địa vị của Hàm gia ngày càng vững chắc, nhưng không có nghĩa là không có cạnh tranh...
Cứ mỗi khoảng thời gian, thứ hạng các đảo nổi trên biển Thời Gian sẽ thay đổi.
Mà dựa vào sự thay đổi thứ hạng đó sẽ quyết định đến cấp độ quyển thể.
Nếu một nhà quyền thể không phát triển, bổ sung máu mới trong một khoảng thời gian dài thì thứ hạng của đảo nối sẽ không ngừng hạ xuống.
Ngoài ra, trọng lượng trong lời nói tại các Thánh Đường sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.
Tất cả những điều này đều hỗ trợ lẫn nhau.
Vì thế Hàm gia cũng cần tuyển chọn những người có tố chất tinh anh trong ba mươi sáu vực để bồi dưỡng, lựa chọn thiên tài trong đó để đưa vào đảo nổi.
Mà Thánh Hoàng sẽ nhận người tốt nhất trong số đó làm đệ tử.
Do đó ba người Mục Cửu, Mục Thiên và Mục Hàn trong vũ trụ Đại Diễn mà La Chinh gặp phải lúc trước dù chỉ có tu vi thần cấp thấp, nhưng lại mạnh hơn nhiều so với thần bình thường.
Phủ chủ Hàm Mạnh vừa nói xong, từ sâu bên trong phủ Hàm Thiên truyền ra tiếng chuông vang trầm bổng! "Keng!" Âm thanh này tạo ra sức chấn động vô hình, nói chung, loại sức mạnh này không thể nhìn thấy được.
Nhưng khi tiếng chuông vang lên, mọi người đều thấy những gợn sóng màu vàng trên bầu trời.
Những gợn sóng màu vàng này không ngừng lan rộng trong không khí, để lại những tiếng chuông du dương bên tai mọi người.
Trong thần thành Lục Nhâm, các nhân vật nổi tiếng năm nay đều đã được liệt kê.
Ba võ giả chứng thần đứng đầu đều mang họ Hàm.
Mục tiêu này là điều rất quan trọng đối với La Chinh.
Mấy ngày sau, cuối cùng phủ Hàm Thiên cũng bắt đầu triệu tập các võ giả tới dự thi...
Sau khi hiểu ra, vẻ mặt ông già họ Ngô đẩy kinh ngạc.
Lần đầu tiên La Chinh xuất hiện trước phủ Hàm Thiên, ông chỉ coi La Chinh là một võ giả bình thường.
Nếu không, chẳng phải kỳ thi của phủ Hàm Thiên sẽ trở thành trò cười sao? Có lẽ hy vọng vào phủ Hàm Thiên của những võ giả chứng thần này không cao, nhưng không có nghĩa là họ không theo đuổi.
Bọn họ muốn một sự công bằng...
Chương 1780 ĐOẢN KÍCH
Trong lòng Hàm Mạnh hiểu rõ, sức mạnh La Chinh vừa bộc phát ra thật sự quá kinh khủng, căn bản đã vượt qua cực hạn của võ giả chứng thần.
Vừa mới ném đã làm vỡ tan lệnh bài bạch ngọc, như vậy đã chứng minh năng lực của hắn...
Võ giả chứng thần đạt tới trình độ như thế, căn bản không cần đến cái gọi là thứ hạng, thậm chí ông ta còn có thể phá lệ, trực tiếp tuyển La Chinh vào phủ Hàm Thiên.
Nhưng Hàm Mạnh cần một cái cớ để quan sát thực lực của La Chinh! Hiện tại, phủ Hàm Thiên cũng đối mặt với áp lực rất lớn.
Suốt nghìn năm qua, Thanh Hoàng Hàm gia mới chỉ nhận một đồ đệ, hơn nữa vị đồ đệ kia lại không phải xuất thân từ phủ Hàm Thiên, mà là từ đệ tử dòng chính của Hàm gia trên đảo nối.
Trong nghìn năm này, mặc dù phủ Hàm Thiên bồi dưỡng ra không ít tinh anh thiên tài, nhưng sau khi những thiên tài này thành thần thì biểu hiện vô cùng bình thường.
Kể cả những người được phủ Hàm Thiên tiến cử đi đảo nổi quyền thế thì cũng không có điểm gì quá nổi bật.
Người Hàm gia trên đảo nổi cũng đã nói, trong một nghìn năm kế tiếp, nếu phủ Hàm Thiên không có được một đồ đệ thì bọn họ sẽ phận tư cách tiến cử đồ đệ của phủ Hàm Thiên cho ba mươi sáu vực.
Đến lúc đó, tất cả các phủ chứng thần trong ba mươi sáu vực đều có thể tiến cử người cho Hàm gia trên đảo nổi!
Muốn trở thành đồ đệ, người kia còn phải được Thánh Hoàng Hàm gia nhìn trúng, việc này khó đến mức nào? Hàm Mạnh ước gì bản thân có thể trở thành đồ đệ của Thánh Hoàng, nhưng đáng tiếc ông ta lại không đủ tư cách...
Các chi thứ của Hàm gia ở trong thần thành Lục Nhâm có thể phát triển đến mức hiện tại đều là nhờ vào Hàm gia.
Bởi vì Hàm gia ban cho phủ Hàm Thiện quyền tiến cử nên các võ giả chứng thần của ba mươi sáu Vực không thể không tập trung về thân thành Lục Nhâm để tham gia kỳ thi của phủ Hàm Thiên.
Mặc dù Lục Nhâm Vực là đất tổ của Hàm gia, nhưng dòng chính của Hàm gia đều đã chuyển đến đảo nổi, các chi của Hàm gia ở đây chỉ là họ ngoại của Hàm gia mà thôi, trong đó thậm chí có một số người còn không hề có quan hệ huyết thống với Hàm gia.
Như vậy Hàm gia có thể cho những phúc lợi này đã là chiếu cố lãm rồi.
Nếu người trong tộc trên đảo nổi phân chia quyền tiến cử cho các phủ chứng thần khác thì địa vị của các chi thử Hàm gia sẽ bị suy yếu rất nhiều! Nhưng muốn tìm được một võ giả thỏa mãn yêu cầu của thánh nhân, nhận làm đệ tử thật sự quá khó.
Từ lúc Hàm Mạnh nhận chức tới nay, chưa từng thấy nhân vật thiên tài như vậy bao giờ...
Nghĩ đến gánh nặng của các chi thử Hàm gia đang đè trên vai mình, Hàm Mạnh đã cảm thấy vô cùng nặng nề trong lòng rồi.
Nhưng tài năng La Chinh vừa mới thể hiện ra, dựa vào tu vi của võ giả chứng thần mà có thể tạo ra một nếp không gian, ngọn lửa hy vọng trong lòng Hàm Mạnh đã bùng cháy hừng hực! Nếu La Chinh đã thật sự có một chút khả năng như vậy, biết đâu lại được Thánh Hoàng Hàm gia nhìn trúng.
Như vậy địa vị của phủ Hàm Thiên cũng được bảo vệ.
Cho nên, khi Hàm Chân nhằm vào La Thiên Hành, Hàm Mạnh đương nhiên sẽ không nể mặt mà quở trách ngay.
La Chinh nghe thấy lời đề nghị Phủ chủ Hàm Mạnh đưa ra thì lập tức gật đầu.
Sau đó, Hàm Mạnh lấy một vật từ trong nhẫn tu di của mình ra.
Đó là một đối đoản kích đen tuyền, ông ta mỉm cười nói với La Chinh:
Đôi đoản kích này là một đôi chí bảo hổng mông không có phẩm cấp nhất định.
Ta biết người là người luyện kiếm, nhưng giá của đoản kích này cũng là một trăm Thân vũ tệ, bây giờ ta tặng cho ngươi, ngươi có thể ném một chiếc lên một lần nữa.
Sau khi Hàm Mạnh đưa cặp đoản kích này cho La Chinh, ngọn lửa đố kỵ trong mắt Hàm Chân ở phía sau Hàm Mạnh lại muốn phun ra!
Kỳ thi lần này của phủ Hàm Thiên, chi thử Hàm gia có năm người con trai tham gia, vốn dĩ muốn lấy hết năm vị trí đầu.
Hàm Mạnh cũng đã hứa, nếu ai giành được hạng nhất sẽ tặng cho người đó đối đoản kích này! Bản thân Hàm Chân vốn quen dùng đoản kích.
Mặc dù đôi đoản kích này không có phẩm cấp nhất định, nhưng dù gì cũng là chí bào hồng mông, không ngờ Tam thúc lại cứ như vậy đưa cho La Chinh.
Thực sự quá không công bằng.
Trong lòng năm người con trai của chị thứ Ham gia cũng có những suy nghĩ khác nhau.
Hàm Hiên thấy vẻ mặt tức giận bất bình của Hàm Chân thì nhẹ nhàng vỗ vai an ủi:
Tam thúc cũng là vì lo lắng cho chị thứ Hàm gia chúng ta.
La Thiên Hành này thật sự có thực lực và thiên phú khủng khiếp khiến người ta sợ hãi.
Tốt hơn hết chúng ta không nên đắc tội.
Nói không chừng, Tam thúc còn bảo đệ đi xin lỗi trước...
Dựa vào cái gì đệ phải xin lỗi?
Hàm Chân đè thấp giọng, cả giận nói.
Dựa vào cái gì?
Hàm Hiên cười nhạt:
Đệ vẫn không hiểu sao? Đối với đệ và huynh, sinh ra ở Hàm gia vừa là may mắn, cũng vừa là bất hạnh.
Mọi thứ trên người đệ đều là Hàm gia cho, như vậy bọn họ cũng có tư cách lấy đi của đệ.
Trừ khi...
Trừ khi cái gì?
Sắc mặt Hàm Chân càng lúc càng tệ.
Hắn ta không thích giọng điệu của Hàm Hiên, nhưng lại không thể không thừa nhận Hàm Hiền nói rất có lý.
Hàm Hiên tiếp tục cười nói:
Trừ khi để thể hiện ra được thực lực mạnh hơn, thiên phú tốt hơn La Thiên Hành kia.
Như vậy sẽ được người trong tộc coi trọng, có phải...
rất đơn giản hay không?
Đơn giản cái rắm!
Hàm Chân mắng.
Hiện tại, hắn ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào La Chinh, hy vọng tên này là kẻ lừa đảo, rằng vừa rồi lệnh bài bạch ngọc là do hắn sử dụng kỹ xảo cố ý làm vỡ.
Nhưng Hàm Chân cũng biết, đây chỉ là mong muốn hão huyền.
Không phải chỉ một mình Hàm Chân ghen tỵ với La Chinh.
Các võ giả chứng thần ở đây thấy La Chinh làm vỡ lệnh bài bạch ngọc của bản thân, không chỉ không bị đuổi ra ngoài mà ngược còn được đích thân Phủ chủ tặng cho một đôi chí bảo hồng mông, trong lòng vô cùng bất bình...
La Chinh không từ chối.
Nếu hắn đã có ý định gia nhập Hàm gia thì sẽ không tỏ ra quá xa lạ với người Hàm gia.
Hắn vui vẻ nhận đôi đoản kích này, sau đó hỏi:
Sao ngươi biết ta luyện kiểm?
Hắn cũng chưa hề thể hiện kiếm đạo của mình ở trước mặt Hàm Mạnh.
Trong kiểm Đại Thiên cũng nhét trong vỏ kiểm, ném vào nhẫn tu di.
Hàm Mạnh cười nhạt:
Ta thấy gan bàn tay phải của ngươi lõm vào một phần, ngón trỏ cũng bị mòn, chỉ người quanh năm luyện kiếm mới có thể tạo thành như vậy.
Thân là Phủ chủ của phủ Hàm Thiên, bản thân có tu vi thân cấp trung cao cấp, chút năng lực quan sát này chắc chắn là có.
La Chinh khẽ gật đầu, vừa cầm đôi đoản kích kia vào tay thì có một luồng cảm giác lạnh buốt như gang truyền tới.
Trọng lượng của đội đoản kích này phải nặng gấp đôi lệnh bài bạch ngọc, nhưng bởi vì nặng tay nên dễ ném hơn một chút, ngược lại cũng không có chênh lệch quá lớn.
Sau đó, Hàm Mạnh nhẹ nhàng vung tay lên, cười nói:
Có thể bắt đầu.
La Chinh cầm lấy một chiếc đoản kích, lùi lại phía sau mấy bước, ngẩng cao đầu lên một lần nữa.
Chín ngôi sao của thế giới trong cơ thể không ngừng xoay tròn, nguồn sức mạnh tỏa ra từ bề mặt ngôi sao kia bắt đầu theo đường đan điền, rót vào tay phải của La Chinh.
Vẫn chỉ ba phần rưỡi nguồn sức mạnh như trước.
Sau khi hít một hơi thật sâu, La Chinh đột ngột ném đoản kích trong tay ra.
Vù...
Không có bất kỳ năng lượng nào bám trên đoản kích kia, chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy nhất.
Chỉ cần ngưng kết được thần cách, đạt được tuổi thọ vô hạn thì cũng có vô hạn khả năng.
Do đó, có một phần đáng kể các võ giả chứng thần ở đây gần như năm nào cũng tham gia cuộc thi của phủ Hàm Thiên.
La Thiên Hành đó truyền thụ cho ông ta môn pháp kinh người như vậy, mà ông ta chỉ mới tặng lại một cái danh sách ghi danh tên những người dự thi, như vậy thì hơi keo kiệt quá.
Theo ông lão họ Ngô thấy, La Thiên Hành không thể thi vào phủ Hàm Thiên.
Người thanh niên trẻ tuổi vô danh đã đánh bại Hỗ Lan Chước chỉ với một chiêu ở lầu Hãn Nguyệt đang được xếp ở vị trí thứ tư.
Trong quảng trường rộng lớn của phủ Hàm Thiên giờ đã đông kín người.
Với sự nhạy cảm của La Chinh, trong nháy mắt liền cảm nhận được địch ý của Hồ Lan Chước.
Ngoài Hồ Lan Chước ra thì còn có một số ánh mắt không thân thiện lãm từ trong đám đông này.
Năm nay xem ra không cần thi nữa, để cho phủ Hàm Thiên biết rằng phải tôn trọng một chút
Chiêu mộ võ giả chứng thần thì phải nhìn vào ngộ tính và thực lực.
Nếu chỉ cần người Hàm gia nói là được thì mọi người giải tán hết đi.
Chẳng qua hôm nay là kỳ thi của phủ Hàm Thiên, nếu Hàm Chân ra tay trước mặt nhiều người thì đương nhiên đã đi quá giới hạn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt.
Ta tự biết chừng mực.
Hàm Chân thản nhiên nói.
La Chinh tìm một góc khuất, dựa người vào tường.
Trước cảnh ồn ào huyên náo xung quanh, hắn nhắm mắt lại, chờ kỳ thi Hàm gia bắt đầu.
Hắn cố tình muốn dẫn dắt cảm xúc của các võ giả chứng thần này nên mới nói ra những lời đó, chẳng qua không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế.
Những âm thanh than vãn ngày càng lớn, giống như một làn sóng lan truyền khắp quảng trường phủ Hàm Thiên.
Trong lòng ông ta đang nghĩ La Thiên Hành không tự tin nên trực tiếp từ bỏ rồi.
Chuyện này rất hay thấy trong các kỳ thi của phủ Hàm Thiên.
Nhị ca, huynh nói xem, tại sao nhóm thần dân này lại phấn khích như vậy? Tranh giành hai mươi vị trí trong gần trăm nghìn người, chẳng nhẽ bọn họ đều đến dự cuộc vui sao?
Một người trong đó có tướng mạo điềm đạm, nho nhã, cười nhẹ.
Người này xếp vị trí thứ ba trong danh sách của phủ Hàm Thiên.
Hơn nữa sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, vì thể làm gì có gia chủ nhà nào không muốn làm thành chủ? Nhưng lượng thần thành có hạn, vì thế các gia tộc lớn đều đi đến các thần thành trung tâm của các nhà giàu thuộc đảo nổi nào đó.
Ví dụ các thần thành trong ba mươi sáu vực đều bị Hàm gia kiểm soát trong lòng bàn tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.