Chương 1927: Trong ngoài tinh môn


Vị thần kia đi rồi hốt hoảng quay lại, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

Cho dù là Âm Ma Câu Hồn cũng chưa từng khiến các thần sợ hãi như thế.
Ngay sau đó, ánh sáng giữa Tinh Môn không ngừng lập lòe, không ngừng có thần từ trong Tinh 9Môn xông tới.
Sắc mặt những vị thần trở về từ ngoài hẻm núi đều giống như gặp phải quỷ.
Mặc dù hắn thực sự có thể thu Tinh Môn lại, nhưng như vậy chẳng khác nào Tinh Môn này đã bị hủy bỏ, không thể mở ra lần nữa.
Trong hẻm núi, những con Rùa Giáp Đen kia đang chậm rãi bò về phía bọn họ.
Vị thần này lao về một phía với đà tới rất mạnh.
Để giảm đà lao tới của mình, nàng xoay một vòng giữa không trung, thậm chí hai món vũ khí trong tay còn cày ra hai khe thật sâu trên mặt đất...
Nghe ý trong lời nói của hắn thì việc bị bắt vào Tinh Môn còn đáng sợ hơn cả việc trực tiếp bị giết.
Nhưng ở đây không có thần nào tình nguyện ra tay giết hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất trong Tinh Môn.
Tiếp theo, nàng duỗi ngón tay nhẹ nhàng búng lên viên kim đan, viên kim đan bèn rơi thẳng vào miệng của nàng theo đường vòng cung.
Sau khi nuốt kim đan, sắc mặt vốn vô cùng mệt mỏi của nàng khôi phục không ít.
Sau đó, tay phải của nàng nhẹ nhàng vẽ ra một vòng tròn nho nhỏ vào khoảng không.
Một viên đan dược màu vàng rơi ra từ vòng tròn quỷ dị đó.
Nàng đau đớn khom người xuống, không nhịn được mà rên một tiếng.
Lúc này, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lộ ra sắc mặt như gặp quỷ, không nhịn được phẫn nộ nói:
Nơi này lại có thể xuất hiện Rùa Giáp Đen...
Mai của Rùa Giáp Đen có thể bật lại tất cả các đòn tấn công, cũng coi như là Mục Huyết Dung sơ ý.
Cho dù là Âm Ma Câu Hồn thì cũng bị
Lôi Thần Kích
của hắn đánh chết không ít.
Nhưng dáng vẻ bây giờ của hắn giống như bị dọa phá gan rồi! Hắn vừa dứt lời, La Chinh liên thấy một móng vuốt quỷ dị vươn ra từ trong Tinh Môn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đó là thứ gì?
Chiến Minh lớn tiếng hỏi.
Một thần quay lại từ ngoài hẻm núi vội vàng nói:
Đừng nói nữa.

Mọi người cẩn thận, lại có thứ gì đó tới rồi!
Những thần có mặt vội vã tản ra, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Tinh Môn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tinh Môn.

Veo!
Lại một vị thần chạy thoát từ trong Tinh Môn.
Thấy những con Rùa Giáp Đen khác đang chậm rãi bò tới chỗ mình, nàng chịu đựng đau đớn dữ dội sau lưng, nhẹ nhàng nhảy lên.
Thân hình nàng lóe lên, đi tới dưới tượng nữ thần, chán nản ngồi dựa vào gốc cây dưới tượng nữ thần.

Phốc phốc!
Mặc dù mai của Rùa Giáp Đen vừa dày vừa nặng, nhưng một đao nàng chém ra không bị cản trở chút nào, trực tiếp chém nó thành hai nửa! Tất nhiên, con Rùa Giáp Đen cũng bị chém chết.
Nhưng trong khoảnh khắc bị Mục Huyết Dung chém trúng, trên mai rùa lại biến ra một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt, từ vầng sáng kia bắn ngược ra một ánh đao màu máu, rít gào phóng về phía Mục Huyết Dung!
Phốc chốc!
Ánh đao màu máu đó chém nhanh chư chớp vào sau lưng Mục Huyết Dung.
Vừa rồi nàng nhảy vào trong Tinh Môn, căn bản chưa kịp quan sát những thú dữ này.
Trong ấn tượng của nàng, thực lực của những thú dữ này vốn không đáng nhắc tới, bởi vậy nên mới bị thiệt thòi.
Móng vuốt kia chia thành ba ngón, mỗi ngón đều có một móng chân màu đen.
Sau khi móng vuốt kia xuyên qua Tinh Môn, nó liền hung hăng chộp về phía thần cấp cao kia của Tạ gia giống như bắt một con kiến, rồi kéo vị thần của Tạ gia về phía Tinh Môn.
Lúc này, mặt mũi Mục Huyết Dung đầy vẻ chật vật.
Tấm lụa xanh trên đỉnh đầu cũng bị cắt mất một nửa, tóc tai tán loạn chảy xuống một bên, trên trán còn dính chút bùn đất.
Hàm Thương Yên, ngươi mau thu Tinh Môn lại!
Hàm Thương Yên lộ vẻ do dự.
Tinh Môn này chỉ có thể mở một lần.
Nếu thu Tinh Môn lại thì chẳng phải sẽ mất đi đường lui duy nhất sao? Bọn họ lại dùng cách gì để rời khỏi hẻm núi này? Móng vuốt kia chắc chắn đến từ thú dữ cực kỳ mạnh mẽ nào đó, cho dù bọn họ có trốn sang phía bên kia Tinh Môn thì vẫn phải đối mặt với những thú dữ kia...
Ngay lúc Hàm Thương Yên còn đang chần chừ, giữa Tinh Môn xanh thẳm như hồ nước lại bắt đầu nhẹ nhàng gợn sóng.

Thùng thùng thùng...

Am åm...
Chùy to, kiếm dài, búa lớn...
Các thần nhao nhao ra tay, hung hăng chém xuống móng vuốt lớn kia.
Xét cho cùng thì Mục Huyết Dung cũng là thần đại viên mãn.
Sau khi phát hiện công kích sau lưng, thậm chí nàng còn không quay đầu, mà xoay ngược loan đào ngăn trong tay lại, chém ra một nhát đao màu máu gào thét mà đi.

Chém móng vuốt này đi!
Sắc mặt Chiến Minh trầm xuống, lập tức ra tay! Ngoài hắn ra, những thần cấp cao khác cũng nhao nhao ra tay...
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.

Bên ngoài, bên ngoài có một thú dữ lớn!
Một vị5 thần run rẩy nói.
Các thần lần lượt quay lại từ Tinh Môn.
Lúc này Mục Ngưng vẫn im lặng đứng một bên mới ân cần hỏi han:
Tỷ tỷ, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Vốn dĩ, thần đại viên mãn khinh thường cơ duyên tầng thứ nhất tại biển Thời Gian, thậm chí coi thường cả cơ duyên tầng thứ hai.
Nhưng nhiều năm trước, cho dù là thần đại viên mãn cũng phải đi cùng thần bình thường đánh lên từng tầng một.
Xem ra chắc chắn họ đã phát hiện ra thứ kỳ lạ6 nào đó bên ngoài hẻm núi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Chiến Minh lớn tiếng hỏi.
Mục Huyết Dung cùng một đám đại viên mãn tuyệt đối không ngờ, lúc này độ khó của cấm địa biển Thời Gian lại tăng lên nhiều như vậy.
Tại tầng thứ ba của cấm địa biển Thời Gian, bọn họ đã đụng phải một thú dữ cực kỳ mạnh.
Đây là một đao mà vừa rồi Mục Huyết Dung chém ra! Bản thân là thần đại viên mãn, Mục Huyết Dung chỉ tùy ý chém ra một đao cũng có uy lực phi thường.
Ánh đao màu máu kia bắn ngược lại trên lưng nàng, kéo ra một miệng vết thương chảy máu đầm đìa, thậm chí chặt đứt cả mấy cái xương sườn phía sau lưng.
Nếu sử dụng phương pháp dịch chuyển không gian thì có thể tiến vào tầng thứ hai, tầng thứ ba dựa vào cái khe này.
Đây là con đường tắt, chỉ có thần đại viên mãn mới có thể đi.
Cuối cùng, nàng dừng lại ở rìa hẻm núi, vừa vặn đụng phải một con Rùa Giáp Đen, lúc này nàng mới chậm rãi đứng lên!
Tỷ tỷ!
Mục Ngưng vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Người đến đúng là thần đại viên mãn của Mục gia, Mục Huyết Dung.
Hắn8 đã nhìn thấy gì ở phía khác của Tinh Môn?
Làm sao vậy?
Chiến Minh khó hiểu hỏi.

Bên ngoài, bên ngoài.
Vị thần kia chỉ vào Tinh Môn ấp a 3ấp úng nói, bởi vì quá sợ hãi nên lắp ba lắp bắp.
Phật Hoàng Kiểm giống như một con cá vô hình, ngưng tụ trong nháy mắt, rồi lập tức chém xuống móng vuốt kia...

Rầm rầm rầm!

Phật Hoàng Kiểm của La Chinh cũng không chút do dự, đâm thẳng vào móng vuốt...
Sau đợt công kích này, móng vuốt lớn xuyên qua Tinh Môn kia lại hoàn toàn không bị thương tổn chút nào!
Cứu mạng! Không, giết ta đi! Xin các ngươi giết ta đi.
Vị thần cấp cao của Tạ gia hét ầm lên, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, hai tay bấu chặt mặt đất một cách vô ích, để lại từng đường dấu tay.
Đều phải ở dưới tượng nữ thần trải qua từng đợt thú dữ đánh tới, mới có thể giành được tư cách tiến vào tầng thứ hai của biển Thời Gian.
Sau này, có một thần đại viên mãn vô tình phát hiện giữa cấm địa biển Thời Gian có một vết nứt không gian.
Mặc dù chật vật như thế, nhưng vẫn không thể che lấp diện mạo xinh đẹp của nàng.
Mục Huyết Dung khẽ gật đầu với Mục Ngưng, nhưng con Rùa Giáp Đen sau lưng đã phát động tấn công nàng.
Trong thời gian bốn năm nhịp thở, gần hai trăm thần rời đi trước đó đã trở lại hơn nửa.

A a a a...
Một thần cấp cao dáng người cao lớn vọt vào Tinh Môn, đồng thời há mồm điên cuồng hét lên:
Đến rồi, thứ kia cũng theo tới!
thần cấp cao có dáng người cao lớn này đến từ Tạ gia, trước đó biểu hiện cũng tương đối hung hãn, thuộc loại không sợ trời không sợ đất.
Vì vậy, thần đại viên mãn không còn cùng đi thăm dò với thần bình thường nữa.
Sau khi vào biển Thời Gian, tất cả thần đại viên mãn đều lập tức tiến vào tầng thứ ba...
Vị thần kia mặc quần áo màu máu, tốc độ vô cùng nhanh.
Tất cả mọi người kể cả La Chinh, Chiến Minh, Đông Phương Ninh đều chưa thấy rõ gương mặt người tới.
Thực lực của những thần đại viên mãn này cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Bọn họ muốn vậy giết thú dữ này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.