Chương 1953: Xoay ngược



Ngươi tự chống đỡ trước đi!


Mục Huyết Dung không quay đầu lại.
Nàng ta kéo sợi dây xích, từng bước ép chặt La Chinh.
Đầu8 của Vương và Thiên Luân lắc dữ dội.
Sắc mặt La Chinh càng ngày càng u ám.
Tuy thanh trọng kiếm Đại Thiên này rất dày và nặng, nhưng xét cho cùng thì năng lực của Luyện Thần Tử cũng có hạn, không thể so sánh với chí bảo hồng mông thực sự.
Còn La Chinh đang trượt tới trượt lui trên cái lưng trơn láng của con rắn, vừa phải đảm bảo mình không bị trượt xuống, vừa phải đối phó với đòn tấn công của Mục Huyết Dung.
Đương nhiên hắn hơi mệt mỏi trong việc đổi phó...
Hắn lạnh lùng nói:
Liên quan gì đến ngươi!

Đáng tiếc, tất cả đều đã được định sẵn.
Đừng nói ngươi là đã thần cấp thấp, cho dù ngươi có được phong thánh thì cũng không thể xoay chuyển được ván cờ này.
Nàng ta vừa nói, kiểm hoa trong tay đột nhiên rung lên, thanh kiếm ngắn bắn ra một đóa kiếm hoa, lại lần nữa chém vào giữa trong kiểm Đại Thiên.
Sau khi nhìn thấy sợi dây màu vàng đỏ được kéo căng thẳng tắp thì hắn nhảy lên.
Bám được vào sợi dây rồi, hắn trượt xuống theo sợi dây đó ngay.

Thế mà còn đánh.
Thấy cảnh này, Mục Ngưng cũng đành chịu bó tay.
Nàng nhìn xung quanh, thấy những con sâu màu đen đang bò trên tia sáng năm màu, sắc mặt nàng cũng thay đổi mấy lần.

Rắc rắc!

Vết nứt trên đại kiếm Trọng Thiên lại lan rộng ra.
Do chạy quá nhanh nên nàng còn đang thở dốc.
Trong nháy mắt nhìn lướt qua con rắn lớn, ánh mắt nàng rơi xuống người La Chinh và Mục Huyết Dung.
Vẫn có một số vị thần đại viên mãn đến từ nhà quyền thế ngoài liên minh.

Muốn tiến thêm bước nữa thì nhanh tới giúp đi.

Keng keng keng keng.
Thân hình Mục Huyết Dung lượn vòng.
Trong nháy mắt, thanh kiếm ngắn kia chém ra hơn mười nhát.
Sự va chạm giữa thanh kiểm ngắn và trọng kiếm Đại Thiên bắn ra tia lửa tung tóe.
Trên thanh trong kiểm Đại Thiên đã xuất hiện mười mấy vết mẻ và một vết nứt lan dọc theo thân kiếm.
Hắn nắm một đoạn dây, sau đó ném cây nỏ màu đỏ sẫm xuống dưới cái cột.
Sau khi cây nỏ màu đỏ sẫm rơi xuống, nó bị sợi dây màu vàng đỏ kéo lại, bật sang phía bên kia của cái cột như một con lắc.
Bọn họ không do dự nữa, tới tấp ra tay! Cùng lúc đó, Mục Ngưng tiến vào màn ánh sáng sau cùng cũng vội vã đi tới.
Tốc độ của nàng chậm hơn rất nhiều so với những vị đại viên mãn khác.
Trong Thần Vực, thần đại viên mãn hiếm khi trang bị vũ khí như mũi tên nỏ này.
Nhưng thần đạo Hậu Thổ mà Đường Vãn tu luyện tương đối đặc biệt.
La Chinh và Mục Huyết Dung không để ý đến động tĩnh của đầu rắn bên này, trận chiến giữa hai người càng ngày càng quyết liệt.
Mục Huyết Dung cố định bản thân dựa vào sợi dây xích, tỏ ra không hề kiêng dè.
Hiện tại, không dễ dàng gì mới vào được thần điện Thiên Luân, đâu có lý do để họ từ bỏ? Nhưng tốc độ rút lui của con Vương và Thiên Luân này thật sự quá nhanh, đương nhiên bọn họ không theo kịp.
Cũng may, mặc dù thần điện to lớn, nhưng chỉ có một lối đi.
Ngay lúc này, 5bỗng nhiên mấy vị thần đại viên mãn xuất hiện ở lối vào cái cột.
Mục tiêu của những vị thần đại viên mãn này là ấn ngọc.
Nét cười trên mặt Mục Huyết Dung càng lúc càng đậm, gương mặt đó giống như một đóa hoa tươi yêu kiều, mỏng manh:
La Tiêu có thể bồi dưỡng được người thành thế này chắc đã tốn không ít tâm tư.
Không biết kẻ nhập cư trái phép kia có xuất sắc giống ngươi không? Quân cờ đó đã đi đâu rồi?

Ầm!
La Chinh siết chặt trọng kiếm Đại Thiên, xoay tay, dùng mặt sau của kiếm đập lên thanh kiểm ngắn của Mục Huyết Dung, đẩy nàng ta lùi lại mấy bước.

Vù...
Dây nỏ lớn vẫn còn di chuyển.
Mũi tên nỏ có kích thước bằng cánh tay đã xuyên vào trong theo hàm dưới của Vương và Thiên Luân, sau đó lại chui ra từ hàm trên của nó!
Xe xè!
Vương và Thiên Luân ngẩng cái đầu to lớn, đột nhiên kêu lên một tiếng.
Đường Vãn vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh này, đôi mắt giống như chuông đồng trợn trừng lên:
Đừng lo, ta tới cứu ngươi!
Mặc dù không thể sử dụng thần đạo, nhưng tất nhiên những vị thần đại viên mãn này có không ít pháp bảo bên người.
Đường Vãn vỗ nhẹ lên cổ tay mình, một cây nỏ màu đỏ sẫm lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, ở phía sau cây nó còn có một cuộn tời lớn được bao quanh những từng vòng dây màu vàng đỏ.
Sau khi tiến vào nơi chết tiệt này, ngược lại hắn trở thành người yêu nhất.

Người phụ nữ chết tiệt, thấy chết không cứu.
Sắc mặt Phương Hận Thiếu tái xanh.
Nhưng La Chinh và Mục Huyết Dung vẫn khá vững vàng.
La Chinh không ngừng trượt về phía sau t3rên phần lưng trơn láng của Vương và Thiên Luân.
Chỉ cần đuổi theo dọc đường đi này là được rồi.

Phương Thiểu!
.
Đường Vân nhảy lên, vững vàng đón lấy cây nỏ màu đỏ sẫm, thắt sợi dây vàng đỏ thành nút thắt chết, đồng thời quỳ một chân xuống đất, nhắm thẳng vào đầu Vương và Thiên Luân.

Phập!
Một mũi tên nó màu đỏ lóe lên, kéo theo sợi dây màu vàng bắn về phía Vương và Thiên Luân.
Tuy thần đạo này mạnh mẽ, phi phàm, nhưng không đủ linh hoạt, nên trong tay Đường Vân luôn chuẩn bị các loại pháp bảo.

Cơn Giận Lửa Thần
này cũng là một món chí bảo hồng mông cực kỳ lợi hại, những mũi tên nó được bắn ra đủ làm thần đại viên mãn bị thương.
Thần điện Thiên Luân chỉ có con đường này là đi được, trung tâm điều khiển của ẩn ngọc chắc là ở cuối cây cột lớn này!
Dứt lời, Đường Văn nghiêng đầu liếc nhìn những vị thần đại viên mãn khác.
Không phải tất cả thần đại viên mãn đều cùng chiến tuyến với bọn họ.
Mục Huyết Dung nhận ra hướng đi kiểm này của La Chinh.
Thân hình nàng ta chỉ nhẹ nhàng lay động đã dễ dàng tránh được.
Trong kiểm Đại Thiên tựa ở trước ngực hắn.
Đối mặt với đòn tấn công ác liệt của 9Mục Huyết Dung, La Chinh vừa đánh vừa lui, nhất thời Mục Huyết Dung không thể bắt hắn lại.
Nhưng mũi tên nó đã kéo sợi dây vàng đỏ xuyên qua miệng nó, vững vàng cố định nó lại.
Nó không thể kéo đứt sợi dây vàng đỏ đó, nên tất nhiên cũng không thể tiếp tục lui về phía sau! Đường Vân cầm cây nỏ to nặng bằng một tay, vặn cổ với khuôn mặt thư thái, phát ra âm thanh
rắc, rắc
, cười lớn nói:
Phương Thiếu, mau xuống thôi!
Phương Hận Thiếu bị treo bên trên cả nửa ngày trời đã sợ hết hồn hết vía từ lâu.
Nàng cũng tiến vào thế giới này theo lối đi thời gian, tất nhiên hiểu những con sâu màu đen kia có ý nghĩa gì.
Trong lúc không thể phản kháng, cho dù là thần đại viên mãn thì cũng sẽ bị chúng ăn thịt sạch sẽ.
Ai có thể điều khiển được ấn ngọc kia thì phải dựa vào chiêu thức của bản thân rồi!
Đường Văn lớn tiếng nói.
Những vị thần đại viên mãn kia nghe thấy lời của Đường Văn thì trong mắt rối rít lóe ra tia sáng sắc bén.
Nhưng La Chinh chỉ khẽ mỉm cười, đột nhiên mũi kiếm xoay chuyển, chém về phía sợi dây xích dưới chân Mục Huyết Dung!
Keng
một tiếng, sợi xích kia trực tiếp bị La Chinh chặt đứt.
Cùng lúc đó, dưới sự nỗ lực của nhóm người Đường Vãn thì cuối cùng đầu của Vương và Thiên Luân cũng bị cố định trên cái cột.

Thánh nhân?
Mắt La Chinh khẽ híp lại, lộ ra nụ cười châm chọc, lắc đầu:
Bàn cờ của ngươi quá nhỏ rồi, có một điều vĩnh viễn ngươi cũng không đoán ra!

Có ý gì?
Mục Huyết Dung nhìn biểu cảm không giống giả vờ của La Chinh, nàng ta tỏ vẻ nghi hoặc.

Ngươi không cần biết.
La Chinh nói xong, trọng kiếm Đại Thiên lại được vung lên, nhanh chóng di chuyển theo một độ cong kỳ lạ, lao thẳng tới cổ Mục Huyết Dung.
Hẳn là vị thần đại viên mãn lợi hại nhất Phương gia, hắn luôn tự đánh giá mình rất cao, đâu có nghĩ sẽ mất mạng ở nơi này?
Không phải người phụ nữ kia luôn như thế sao?
Đường Vãn toét miệng cười.

Mau tới giúp một tay, cố định con rắn này ở đây đi.
Nhưng Phương Hận Thiểu vốn bám vào đầu con rắn6 thì đang gặp nguy hiểm.
Cả người hắn bị treo ngược trên Thanh Phong Kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống...
Xét riêng về sức mạnh thì thật ra Phương Hận Thiểu nhỉnh hơn Mục Huyết Dung và Đường Văn.
Nhưng tu vi của hắn đều dựa vào thần đạo mà bản thân tu luyện mới có thể phát huy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.