Chương 1968: Thả ra


Đông Phương Thái Thanh bị một cây mâu bắn trúng đã phải dưỡng thương lâu như vậy.

Đến tận bây giờ, vết thương do c8ây mâu màu đen gây ra vẫn chưa khỏi hẳn.

Mà đại viên mãn
Kiểm thị
của Kiếm tộc còn chết dưới cây mâu màu đen nà3y! Những cây mâu màu đen chi chít bắn ra, làm sao các đại viên mãn có mặt ở đây có thể may mắn tránh khỏi? Mục Huyết Dung9 không nói gì, nàng vẫn nắm chặt thanh loan đao kia, lộ vẻ không phục...
Cho dù nàng bộc phát ra sức mạnh lớn muốn đứng dậy, nhưng từng dải cát kia lại cố định chặt nàng trên đất.
Mặc dù La Chinh chưa kiểm soát được hoàn toàn ẩn ngọc này, nhưng sau khi chọc thủng màn sáng thứ nhất, quyền kiểm soát của hắn với thế giới này đã không khác nhiều so với thế giới trong cơ thể hắn.
Mà trong thế giới này không thể sử dụng thần đạo, đại viên mãn ở đây hoàn toàn không có chút phần thắng nào khi chống lại hắn, Mục Huyết Dung quỳ dưới đất, ngay cả hai cánh tay cũng không thể giơ lên.

Đó là lối đi rời khỏi nơi này...

Ý ngươi là định thả chúng ta đi?
Trên mặt các thần đại viên mãn đầy vẻ bất ngờ.
La Chinh bước vào quầng sáng kia trước, để lại một câu nói:
Ta sẽ bố trí những con sâu Thiên Luân kia ở trong quầng sáng này.
Nếu trong vòng ba ngày, các ngươi bước vào lối đi này thì sẽ bị những con sâu kia ăn sạch.

Vù, vù...

Hai cây mâu màu đen bắn ra, cắm trước mặt hai người bọn họ.
Sau khi cây mâu màu đen cắm trên mặt đất, thời gian trong vòng cát kia cũng nhanh chóng trôi qua, hạt cát vốn nhỏ vụn cũng biến thành tro bụi...
Hai người lập tức đứng yên tại chỗ như xác chết.

Vù vù!
.
Thấy loan đạo trong tay bay ra, Mục Huyết Dung xoay người, lại bộc phát ra sức mạnh cực lớn một lần nữa, ra một cú lên gối đánh thẳng về phía mặt La Chinh! Nàng gần như bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của chín ngôi sao trong cơ thể.
Tính tình bướng bỉnh của nàng vượt xa ng6ười bình thường, làm sao một chữ
chết
có thể khiến nàng chịu thua? Chính vào lúc này, thân thể nàng hơi cúi xuống, đôi 5chân thon dài mà mạnh mẽ lập tức bộc phát ra sức mạnh rất lớn, đẩy cơ thể nàng lên cao.
Sau khi hóa thành một đường vòng cung trên không trung, loan đạo trong tay theo đà chém xuống đầu La Chinh!

A!

Nghe thấy lời này của La Chinh, trong mắt rất nhiều đại viên mãn đều hơi lóe sáng...
Bọn họ rất rõ tính mạng của mình đang nằm trong tay La Chinh.
Ý tứ trong lời này nghĩa là, La Chinh định bỏ qua cho bọn họ?
Như ngươi đã nói, nếu như ở ngoài thời không này, quả thật ta còn lâu mới là đối thủ của các ngươi.
La Chinh nhìn chằm chằm Mục Huyết Dung tiếp tục nói:
Nhưng người đừng quên, ta chỉ là thần cấp thấp, tương lai còn dài, tin rằng chúng ta còn có cơ hội gặp lại.

Có lẽ trong Thần Vực không có mấy người có thể tiếp được một cú đánh này.

Bop!
La Chinh chỉ giơ tay lên, tùy ý cản lại cú lên gối của nàng.
Sau đó, La Chinh thuận thể nâng lên, thân thể của Mục Huyết Dung nhanh chóng ngửa ra sau, ngã thẳng trên mặt đất!
Vèo vèo vèo...
Từng dải cát chảy ra, nhanh chóng cuốn lên hai chân, hai tay của Mục Huyết Dung.
chờ sau khi rời khỏi đây rồi nói sau.
Đông Phương Thái Thanh lắc đầu nói.
Sau khi trở về từ vùng thời không trong ấn ngọc, La Chinh nói với Hàm Cửu Di:
Đã sắp xếp ổn thỏa, không lâu sau bọn họ sẽ thoát khỏi quầng sáng, nơi này không thể ở lâu.
Thời gian ba ngày trong ẩn ngọc ước chừng chỉ tương đương với non nửa canh giờ trong Thần Vực.
Hàm Cửu Di gật đầu, nàng ta lại định dẫn La Chinh dịch chuyển không gian rời khỏi nơi này một lần nữa.
Dứt lời, hắn thu tay về.
Sau đó, hắn vung nhẹ tay lên, cây mâu màu đen treo ngoài quầng sáng của thần điện Thiên Luân biến mất.
Đồng thời, hắn chỉ tay một cái, trên mặt đất xuất hiện một quầng sáng năm màu rực rỡ.
La Chinh cười khẩy, bóng người biến mất trong nháy mắt.
Một đao này của Mục Huyết Dung xé rách khoảng không, dừng trên mặt đất một lần nữa, còn chưa kịp đứng vững, La Chinh đã xuất hiện trước mặt nàng.
Trong tay hắn xuất hiện một nắm cát! Thấy Mục Huyết Dung chém tới một đao, cát trong tay La Chinh liền bắn ra.
Tóc đen nhánh như không gian sâu thẳm rủ xuống che khuất khuôn mặt của nàng, không thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Nhưng có từng giọt máu nhỏ xuống từ môi nàng, hòa vào trong cát...
Phương Hận Thiểu lắc cây quạt trong tay, nhíu mày nhìn quầng sáng năm màu kia nói:
Xem ra tên nhóc kia đang chịu áp lực gì đó, không dám giết người?
Đông Phương Thái Thanh vẫn luôn im lặng không nói, lúc này mới gật đầu:
Từ ý tứ trong lời nói của hắn, quả thật là không dám giết chúng ta.

Như vậy hẳn là hắn đạt được thỏa thuận với Thánh Hoàng, dùng tính mạng của chúng ta để đe dọa, trốn thoát khỏi biển Thời Gian?
Phương Hận Thiếu cầm cây quạt suy đoán.
Nếu như cởi trói cho nàng, sợ rằng nàng sẽ bổ nhào lên nuốt chửng La Chinh...

Thật ra...
cứ như vậy bỏ qua cho các ngươi, ta thật sự không cam lòng.
La Chinh nhìn xuống khuôn mặt trong tay kia.

Ám sát...
Nằm cát nhỏ kia quét qua cổ tay của Mục Huyết Dung, cắt ra từng vết máu trên cổ tay trắng muốt của nàng.
Loan đao kia cũng bay khỏi tay nàng dưới tác động của cát.
Phương Hận Thiểu và Đường Vẫn thấy thế, cũng muốn thừa cơ xông lên.
Sau ba ngày, ta sẽ bỏ hết tất cả sâu.
Tất cả các ngươi có thể rời khỏi, tự giải quyết cho tốt đi!
Dứt lời, hắn bước từng bước vào trong quầng sáng, biến mất ở trước mắt mọi người.
Trong con đường thời gian, thân xác sẽ bị lôi kéo vào trạng thái cực kỳ đặc biệt.

Nếu như ở bên ngoài, ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng chẳng tiếp được!
Nàng cắn răng nói.
La Chinh nở một nụ cười nhạt, đi từ từ về phía Mục Huyết Dung, nửa ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, nâng khuôn mặt mỹ lệ mà giận dữ kia lên:
Nhưng ở trong này, ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng chẳng tiếp được.
Mục Huyết Dung bị ép ngước nhìn La Chinh, ngước nhìn tên thẩn cấp thấp này.
Có khi nào mà nàng bị sỉ nhục như vậy chứ? Khoảnh khắc này, khuôn mặt tuyệt sắc kia tức giận đến gần như méo mó, mà dưới sự méo mó lại toát ra một mỹ cảm khác.
Đông Phương Thái Thanh lắc đầu:
Không thể nào, Phụ hoàng đại nhân không thể bị một tên thần cấp thấp uy hiếp!

Vậy thì tại sao lại bỏ qua cho chúng ta?
Phương Hận Thiếu nghi hoặc hỏi.

Bây giờ chúng ta bị kẹt ở thế giới này, thu được quá ít tin tức, không biết bên ngoài đã xảy ra biển cổ gì.
Ba ngày sau...
Ở trạng thái này, cho dù là đại viên mãn cũng không thể chống lại những con sâu kia.

Bụp!
Đường Vãn nện một quyền xuống đất, đập ra một hồ cát lớn, lúc này mới nổi giận mắng:
Chết tiệt! Thằng nhãi to gan! Một ngày nào đó nếu rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ khiến người hối hận!

Råm...
Sau khi La Chinh rời đi, những hạt cát trói buộc Mục Huyết Dung chảy xuống.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ như trước, không nhúc nhích, cúi đầu.
La Chinh lấy một tấm lệnh bài ra:
Mặc dù Thần Vực này rộng lớn, nhưng dù sao vẫn có chút nguy hiểm, cứ vào Tiên Phủ tránh trước đi?
La Chinh tiến vào Thần Vực lâu như vậy, còn chưa từng quay về Tiên Phủ.

Hàm Cửu Di nhìn chằm chằm về phía lệnh bài chữ
Cẩn
trong tay La Chinh, mày liễu nhíu nhẹ, lộ vẻ bất ngờ:
Tòa Tiên Phủ kia của Cổ Bắc ở trong rừng Lang Tuyền?
La Chinh

một tiếng.

Nàng ta suy nghĩ một chút, gật đầu.

Mặc dù Tiên Phủ của Cổ Bắc không phải là sự tồn tại không gì phá nổi, nhưng quả thật là một chỗ ở tạm không tồi.

Sau khi thấy Hàm Cửu Di gật đầu, hắn mới kích hoạt lệnh bài chữ Cấn trong tay.

Trong nháy mắt khi lệnh bài chữ Cẩn kia được kích hoạt, không gian xung quanh bắt đầu từ từ chấn động...

Không gian trong Thần Vực chắc chắn hơn vũ trụ vô số lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.