Chương 1974: Thần thành lún xuống


Vẻ mặt mỗi người mỗi khác...

Tô Linh Vận thấy Huân phira ào ào như thế thì chỉ có thể kinh ngạc lấy tay bụm miệng.
La Niệm há hốc miệng, sững sờ nhìn cảnh này.

Đôi lông mày đẹp đẽ của Ninh Vũ Điệp nhíu chặt lại.
Hoặc chàng đừng rời đi nữa, ở lại trong Tiên Phủ...
Tâm tư nàng không phức tạp, dường như là muốn gì nói nấy, vì vậy không hề kiêng dè gì hết.
Thấy Huân ngây thơ như vậy, trong lòng La Chinh cũng dần dao động.
Đương nhiên La Chinh kiềm chế được dục vọng của bản thân, nhưng chẳng dễ gì mới trở về Tiên Phủ, lòng hắn cũng hoàn toàn được thả lỏng.
Chẳng qua giữa ban ngày ban mặt, trong Tiên Phủ lại không phải chỉ có hẳn và Huân, dù sao cũng phải có chút thể thông Suốt mấy ngày liên tiếp, Hàm Cửu Di cũng chưa từng rời khỏi sảnh bên, luôn ở trong đó lĩnh ngộ tâm pháp Chân Ý mà La Niệm đã phá giải.
Những người như á thành thì có khi chỉ cần một khắc là đã đủ để lĩnh ngộ, nhưng cũng có thể mất tới mấy năm cũng không đủ, thậm chí bế quan một hai kỷ nguyên thân cũng là chuyện bình thường.
La Chinh phân phó, không để ai quấy rầy nàng.
Khoảng thời gian này cũng khá phong phú đối với La Chinh.
Ban ngày, hắn chỉ dạy La Niệm tu luyện võ đạo, hoặc có vấn đề gì La Niệm không hiểu, hắn sẽ tỉ mỉ giải đáp.
Ngoài ra, La Niệm cũng đưa cho La Chinh xem một vài nội dung chữ Phạn màu vàng mà mấy năm nay La Niệm giải mã.
Mặc dù, La Niệm thích giải mã chữ Phạn và luyện thương, nhưng dù sao mười lăm, mười sáu tuổi cũng là độ là tuổi khí huyết tràn trề.
Đã đến tuổi chớm yêu nên cậu rất tò mò với mọi chuyện trên thế gian này, cũng luôn hy vọng được ra ngoài Tiên Phủ một phen.
Cậu đã đề cập mấy lần, nhưng Ninh Vũ Điệp đều lấy lý do cậu còn quá nhỏ mà từ chối.
Hiện tại, điểm truyền tổng của Tiên Phủ phụ thuộc vào lệnh bài chữ Cẩn của La Chinh, nếu muốn vào vũ trụ Đại Diễn thì sợ là phải đi một quãng đường thật xa mới có thể tìm được lối vào vũ trụ Đại Diễn.
Có thể nói, khoảnh khắc đám Ninh Vũ Điệp tiến vào Tiên Phủ thì đã đồng nghĩa với việc bước chân vào một
hòn đảo cô lập
.
Rời khỏi hòn đảo cô lập là Tiên Phủ này, bọn họ đều không thể sống sót.
Ví dụ như hiện giờ, nàng đang quấn lấy La Chinh như con bạch tuộc, hoàn toàn không để ý gì tới ánh mắt của những người khác.
Sau khi Tô Linh Vận, Mộ Minh Tuyết và những người phụ nữ khác nhìn thấy cảnh này, trên mặt họ đều là vẻ ngượng ngùng, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Leng keng, leng keng, leng keng..
Lần đầu tiên Luyện Thần Tử rời khỏi phường luyện khí, không hiểu sao khi thấy La Chinh trở về Tiên Phủ thì trên vỏ cứng của cái đầu kim loại lại lóe ra ánh sáng nhạt.
Đôi mắt màu đỏ yêu mộ của Huân sáng lên, nghiêm túc nói:
Phải ở bên cạnh chàng mới có ý nghĩa, cho nên linh hồn là đủ rồi.
Ta phải nghĩ cách xử lý thân thế!
Thấy Huân có vẻ đang nói thật, La Chinh vội vàng khuyên:
Vậy cũng không được.
Hơn nữa, linh hồn của nàng là sinh linh thứ cấp, cho dù có năm vùng trong cơ thể ta thì sợ là vẫn sẽ tan rã...

Vậy chàng dạy ta thần đạo để ta vào Thần Vực, để ta đi cùng chàng.
Thế giới của bọn họ cũng có cung điện, cũng có quan hệ xã hội phức tạp, cũng có cái chết, cũng có cường giá, cũng có lòng kinh sợ cường giá, vân vân.
La Niệm cũng trao đổi những quan điểm của mình với La Chinh.
Mặc dù tu vi của cậu không sâu, nhưng cậu lại tìm hiểu được rất nhiều thứ có ích trong Tàng Thư Các.
Huân từng nương nhờ cơ thể La Chinh trong trạng thái tàn hồn, bám vào thân thể kiếm linh của hắn, đi theo hắn suốt một khoảng thời gian dài, cũng đã được rèn luyện nhiều lần.
Lần đầu tiên tách khỏi La Chinh, nàng không quen cho lắm, mà thời gian tách ra còn rất dài...
Để được tiến vào Thần Vực...
Hơn nữa, cho dù nàng có thật sự luyện được thần cách thì cũng không thể rời khỏi Tiên Phủ.
Bởi chỉ cần rời khỏi Tiên Phủ thì sẽ bị bảng đá trừng phạt, vì nàng chỉ là sinh linh thứ cấp.
Điều này khiến Huân không cam lòng!
Sao lại không có ý nghĩa chứ, đồ ngốc.
La Chinh giơ ngón tay dí nhẹ vào trán Huân.
Lão có lời muốn nói với La Chinh.
Nhưng sau khi thấy cảnh này, lão lại lặng lẽ quay về phường luyện khí...
Cách đó không xa, Ngọc bà bà cũng tức giận giống Ninh Vũ Điệp khi thấy cảnh này, miệng lẩm bẩm:
Có khao khát đến đầu thì cũng đâu đến mức giữa ban ngày ban mặt thế này.
Trên thực tế, đến giờ La Niệm vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Tiên Phủ...
Nếu kết giới của Tiên Phủ được mở ra, tất cả bọn họ vẫn phải trốn vào tháp tu luyện, nếu không sẽ bị tan rã thành chân nguyên, biến mất khỏi thế giới này.
Đây là giới hạn của sinh linh thứ cấp.

Yêu Dạ tộc vốn không có nhiều lễ tiết và quy tắc như Nhân tộc, thế nên Huân lại càng thiếu đi sự dè dặt của phái nữ.
Nàng thương nhớ La Chinh, đương nhiên sẽ nghĩ cách thể hiện ra.
Nếu không có thần thông lớn thì vốn không thể thoát được, ngay cả La Chinh cũng phải lĩnh ngộ được thần đạo mới có thể vượt biên.
La Niệm không thể tiến vào Thần Vực được.
Mà quay về vũ trụ thì lại không phải chuyện đơn giản.
Nội dung của những chữ Phạn màu vàng đó đều khác nhau một trời một vực, rất kỳ quái.
Chắc chắn thứ có giá trị nhất trong đó chính là bộ tâm pháp đạo Chân Ý La Niệm đã giải ngày đó.
Nhưng một số nội dung khác khiến La Chinh cũng có hiểu biết đại khái về
sinh linh vượt cấp.
Khó có thể tưởng tượng được những sinh linh vượt cấp kia có hình dáng gì, lại tồn tại trong trạng thái nào.
Hẳn hoàn toàn không thể nghĩ ra được.
Nhưng suy đoán theo nội dung trong những chữ Phạn màu vàng kia, La Chinh phát hiện rằng những sinh linh vượt cấp này không hề thần bí như hắn tưởng.
Hắn cũng rất hứng thú với đạo Chân Ý kia.
Nhưng nếu lần này đã trở lại, hắn cũng không vội.
Cùng lắm thì hắn bảo La Niệm viết lại một bản nữa là được.
Hai năm qua nàng đã điên cuồng tu luyện trong tháp tu luyện.
Nàng có tu vi Giới Chủ, vốn chủ tu Sát Lục, muốn dựa vào năng lực của bản thân để lĩnh ngộ thần đạo Sát.
Nhưng nàng thiếu một số điều kiện tiên quyết nên căn bản khó có thể thực sự bước vào đạo này.
Ngay sau đó, nà3ng thở phì phò, đáng lẽ phải đi ba bước này đã biến thành hai, nhanh chóng vào tháp tu luyện, đóng cửa lớn của tháp tu luyện lại 9đánh
rầm
một tiếng, đồng thời lên tiếng trách:
Con còn nhỏ, nhìn cái gì mà nhìn!

Có phải con cố ý nhìn đâu.
La Niệm không p6hục bĩu môi,
Hơn nữa con cũng mười sáu tuổi rồi...
La Niệm lớn lên ở Vân Điện từ nhỏ.
Khi đó cậu còn có vài người bạn c5hơi trong Vân Điện.
Nhưng sau khi La Chinh đưa La Niệm vào Tiên Phủ vì lo lắng thì những ngày sau đó không tốt như vậy nữa.
Chẳng ra thể thống gì, chẳng ra thể thống...

Ta không muốn cơ thể này nữa.
Huấn túm La Chinh thật chặt, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói.
La Chinh sửng sốt, nhưng cũng hiểu ý của Huân ngay.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, ôm Huân vào lòng, cười nói:
Nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy?

Cơ thể này đối với ta chính là trở ngại, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Huân nói.
Kiến thức của cậu rất rộng, sợ rằng nhiều vị thần từng sống rất nhiều kỷ nguyên thần cũng không sánh bằng.
Màn đêm buông xuống, La Chinh bồi hồi trong không khí dịu dàng.
Vừa về đã đắc tội với Ninh Vũ Điệp, nàng không thèm để ý tới hắn trọn một ngày.
Tính ghen tuông của nàng không thể thay đổi được, La Chinh phải dỗ dành thật lâu mới khiến nàng mỉm cười...?



Cực đông của Thần Vực.

Trên sa mạc không bờ bến, hàng chục người khoác áo choàng không tay màu đen đang nhanh chóng đi về phía trước.

Những người này đều là thần cấp trung...

Phía sau người cầm đầu treo một thanh trường kiểm, dáng người thẳng tắp, bước chân vững vàng.

Dưới sự chỉ huy của người cầm đầu, bọn họ phát hiện ra một hố sâu một triệu trường trên sa mạc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.