Chương 1982: Con rối
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1582 chữ
- 2022-02-10 09:52:25
Chiếc hồ lô này có màu vàng tím, trên dây leo của hồ lô còn có hai chiếc lá tươi mơn mởn, lớn bằng khoảng lòng bàn tay, muôn phần t8inh xảo.
Trông thấy chiếc hồ lô này, La Niệm cũng mê tít.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ nhanh chóng biết được lý do vì sao Tịnh Vô Huyễn muốn ngăn cản Ngự Thần Phong rồi.
Một khi người này đã lấy những con rối này ra thì dường như chìm đắm vào một trạng thái nào đó, gần như chuyện gì cũng sẽ giới thiệu hết! Với tốc độ giới thiệu cặn kẽ của Ngự Thần Phong, hơn một nghìn con rồi mà hắn cứ nói từng con một thế này thì có nói đến mai cũng không hết.
Chỗ ta còn có không ít con rối khác lợi hại hơn, ngươi có muốn thử nhìn một chút không?
Vậy ư?
Hàm Cửu Di có vẻ tò mò.
Đừng, không nên...
Tịnh Vô Huyễn nghe hắn nói như vậy, lập tức lên tiếng ngăn lại.
Bọn họ khó mà tin rằng đứa cháu này lại dịch được sáu chữ Phạn màu vàng mà ngay cả sư phụ cũng không cách nào phá giải.
Hơn nữa, còn dịch ra một bản tâm pháp Chân Ý.
Thuật làm rối của Nhị sư huynh trong Thần Vực quả thực đã đạt tới đỉnh cao.
Nếu sử dụng toàn bộ những con rối này thì cho dù mạnh như thần đại viên mãn có lẽ cũng vô cùng khó đối phó.
Theo như những gì đã thương lượng trước đó, hắn vô cùng tự giác cầm bút lên, bày từng tờ giấy trắng tinh mềm mại ra, đối chiếu với sáu chữ Phạn màu vàng kia, nhanh chóng viết.
Từ đầu đến cuối Ngự Thần Phong và Tịnh Vô Huyễn đều có chút nghi ngờ đối với lời nói của La Chinh.
Ở cái tuổi muốn được xông xáo đi khắp nơi, trời cao biển rộng mặc chim bay này cậu lại phải ở trong Tiên Phủ, thực sự chán như ngồi tù vậy.
Mặc dù La Niệm vô cùng vui mừng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút cảm xúc gì, trái lại còn thể hiện dáng vẻ vô cùng chán nản:
Hồ lô này cũng rất bình thường mà, ngươi còn bảo vật nào khác nữa không?
Tịnh Vô Huyễn là loại người nào chứ? Vừa nghe vậy, hắn nhanh chóng nhét chiếc hồ lô vào trong áo, đồng thời nói:
Nếu ngươi không thích thì thôi.
Đừng, đừng! Đồng ý!
La Niệm vội vàng ngăn lại.
Nhưng đã muộn.
Chỉ thấy Ngự Thần Phong vỗ nhẹ một cái, từng đường ánh sáng nhanh chóng bắn ra từ trong túi hắn.
Vù.
Vù!
Hắn lại giơ cần câu trong tay lên, một dây câu vô hình dao động một cách đáng sợ.
Ta đây lấy đâu ra đồng nát sắt vụn.
Ngự Thần Phong không vui nói.
Hắn nhìn chằm chằm La Chinh, cười vang:
Thể này đi, Nhị sư thúc ta cũng là một người vô cùng rộng lượng, ta sẽ cho ngươi một con rối chiến đấu!
Nói xong hắn lập tức vỗ nhẹ lên cái túi đeo bên hông.
Luyện đan, luyện khí, dường như không gì không biết, không gì không tinh thông, ngay cả thành tựu trong thuật làm rối cũng vô cùng thâm hậu...
Được Hàm Cửu Di khen ngợi như vậy, Ngự Thần Phong phấn khởi:
Ha ha, Cửu Di, con rồi chiến đấu này không cần nhận chủ, sức chiến đấu chỉ tương đương với một vị thần cấp trung mà thôi.
La Niệm thận trọng kiểm tra con rối chiến đấu của mình, sau đó mở miệng hỏi:
Nhị sư thúc, thúc nói con rối này lợi hại hơn một vị thần cấp trung bình thường, vậy chẳng phải có thể đánh bại cha ta?
Đánh bại cha ngươi...
Ngự Thần Phong nhìn La Chinh một cái, cười khan.
Dựa vào con rối chiến đấu này, quả thực là có thể đánh bại một vị thần cấp trung bình thường.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu nâu vụt qua, một con rồi hình người cao lớn nhanh chóng xuất hiện trước mặt La Niệm.
Toàn thân con rối kia hiện lên từng tia đồng xanh sáng bóng, bề ngoài dường như đã nhuốm màu thời gian, lắng đọng một cảm giác tang thương.
Càng ngày càng nhiều con rối xuất hiện ở trước sân trong điện chính của Tiên Phủ, cây cối các loại cộng lại cũng có hơn nghìn con rối, bao vây mọi người lại thật chặt.
Lại nữa rồi...
Vẻ mặt Tịnh Vô Huyền không biết phải làm sao.
Từ trong cơ thể của con rối mơ hồ tỏa ra một uy thế vô cùng mạnh mẽ.
Con rối này...
Cho dù là La Chinh thì khi nhìn thấy con rối này cũng có chút thèm thuồng.
Nếu người sử dụng được hồ lô này, hút một vị thần cấp thấp vào trong thì chẳng mấy chốc người đó cũng sẽ bị ăn mòn sạch sẽ! Điều quan trọng nhất là, hồ lô này không cần phải luyện hóa.
Theo lời giới thiệu của Tịnh Vô Huyễn, trái tim La Niệm cũng đứng ngồi không yên.
Quả thực là cậu rất bực bội.
Nhưng chỉ chớp mắt bộ dạng hắn đã bình thường trở lại, n3hìn chăm chú vào chiếc hồ lô nhỏ này rồi hỏi:
Hô lô nhỏ này có tác dụng gì?
Trong chiếc hồ lô tạo hóa tím vàng này có m9ột Đại Thế Giới, cho phép người nhận kết quả tu luyện của mình lên gấp bội.
Tịnh Vô Huyễn hồi tưởng lại nói:
Hiện tại chưa thể t6ùy tiện ra vào Tiên Phủ, chắc chắn rất bức bối, chán nản.
Đủ rồi!
Tịnh Vô Huyễn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở miệng quát:
Mau cất đi cho ta!
Nhưng sau khi thăm dò Tiên Phủ, hắn đã hiểu rằng La Chinh vốn không tuân theo lẽ thường đó.
Với suy đoán của Ngự Thần Phong, cho dù là một vị thần cấp cao đối mặt với La Chinh bây giờ thì sợ rằng thắng bại thế nào cũng khó nói...
Thế giới này cũng không khác mây So với Đại Thế Giới không lô bê5n ngoài kia, đồng thời cũng có vô số sinh linh thứ cấp...
Hơn nữa, trong chiếc hồ lô này còn có một cái hồ lớn, chứa đầy nước độc tiêu hồn mòn xương.
Tịnh Vô Huyễn biết rõ nói với Ngự Thần Phong cũng vô dụng nên lại phải ra tay.
Lúc này Ngự Thần Phong mới miễn cưỡng nhìn mấy con rối.
Những con rối này, thật mạnh...
Ninh Vũ Điệp trợn tròn mắt, không nhịn được mà lập tức giữ lấy một cánh tay của La Chinh.
Ngay cả Huân là Giới Chủ Cảnh khi nhìn đến những con rối mạnh mẽ này cũng mơ hồ có cảm giác sợ hết hồn.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Khi La Niệm viết ra từng chữ, từng chữ trong lòng hai người cũng nhanh chóng đọc thầm những chữ đó.
Những vị sư huynh này của La Chinh và người phụ nữ tên là Hàm Cửu Di kia đều vô cùng mạnh mẽ, thật khiến người khác tức lộn ruột! Ngự Thần Phong đắc ý vỗ vào một con rối chiến đấu màu xanh vàng ở bên cạnh nói:
Con rối này tên là Liệt Hộ, cho dù gặp phải một vị thần đại viên mãn thì cũng đủ sức để đánh một trận.
Đặc điểm của nó chính là nhanh chóng...
Lúc đầu, đám người La Chinh nghe mà hoa mắt.
Trái lại, La Niệm không so đo đáp án.
Ngự Thần Phong và Tịnh Vô Huyễn đã đưa cho hắn hai món bảo vật, khiến hắn vô cùng thích thú.
Cố Bắc là một người đã đạt tới đỉnh cao nhất trong thuật làm rối, không ngờ đồ đệ của hắn cũng học được một cách hoàn hảo.
Nhìn con rối chiến đấu kia, trong mắt Hàm Cửu Di cũng có vẻ tán thưởng.
Cổ Bắc là một kỳ tài trong rất số các thánh nhân.
Những con rối này chỉ ngây người ở đó, nhưng mỗi con đều có sức mạnh đáng sợ, con nào con nấy đều có thể dễ dàng xé xác nàng...
Huân cũng không nhịn được mà cảm thán.
Chẳng qua đã lâu rồi hắn không có cơ hội giới thiệu những con rối của mình với người ngoài, nhất là trước mặt tiểu sư đệ.
Thấy Đại sư huynh lại định ra tay, hắn mới bất đắc dĩ thay đổi ý nghĩ.
Ánh mắt cậu rơi vào người Ngự Thần Phong vừa mới bò dậy không lâu kia, chỉ chỉ vào Ngự Thần Phong phía sau nói:
Thế nhưng trong hai người các ngươi, ta chỉ có thể cho một người xem thôi!
Tịnh Vô Huyễn nghiêng đầu thản nhiên nói:
Hàm An, không phải người có một đống đồng nát sắt vụn hay sao? Chọn một món đưa cho cháu ngươi đi!
Đồng nát sắt vụn thì ta không nhận!
La Niệm vội vàng nói.
Tất cả các con rối lập tức hóa thành từng tia sáng, nhanh chóng chui hết về túi hắn.
Sau khi Ngự Thần Phong thu lại những con rối này, xung quanh lập tức trở nên rộng rãi, chỉ còn con rối bên cạnh La Niệm.
Ẩm, ẩm, ẩm...
Từng con rối với hình dạng khác nhau, nhanh chóng lấp đầy gian sảnh bên này.
Chưa được đến hai mươi chữ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.