Chương 2000: Kỹ xảo


Mặc Phách Nhi từng nói bắt lấy ba linh kiếm chân ý là thông qua cuộc kiểm tra này nên pháp trận mới có thêm lối rẽ.

Chắc hẳn Đại công tử Vương8 gia biết mình không thể nào bắt lấy linh kiếm chân ý thứ năm nên mới chủ động rời khỏi nơi này.


Ra ngoài không?
La Chinh do dự một lát, ng3hĩ mình không cần chứng minh điều gì ở đây.
Kết quả sẽ ngất xỉu rồi bị đá ra khỏi pháp trận như chân thần thất bại vừa rối.
Muốn bắt nhiều linh kiếm chân ý hơn thì phải tìm ra kỹ xảo.
Mặc Phách Nhi đã tôi luyện trong pháp trận này rất nhiều lần mới dần tìm ra kỹ xảo, nào ngờ La Chinh chỉ mới vào một lát đã hiểu ra rồi.
Cho nên hắn không hề ngừng lại sau khi vọt đến khu vực kiểm thứ năm mà tiếp tục chạy thẳng vào điểm mù giao thoa giữa thanh kiếm thứ năm và thứ sáu.
Sau khi quan sát một lát tại đó, hắn nhanh chóng tập trung vào linh kiếm chân ý, sau đó tìm được một lối quay về trong mưa kiếm rồi bắt lấy linh kiếm chân ý thứ năm! Hắn đi đi lùi lùi trên con đường ấy, mà người bên ngoài pháp trận chỉ thấy hắn bắt lấy một linh kiếm chân ý sau khi tiến hai bước rồi lùi một bước.

Lần nữa!
Sau khi tìm ra bí quyết, La Chinh không còn kiêng dè nữa.
Có thể tưởng tượng, nếu như hắn cứ tiếp tục đi thì e rằng dù khả năng chịu đau mạnh đến đâu cũng phải chào thua thôi.
Bên ngoài pháp trận.

Thanh thứ tư rồi.
Mặc Phách Nhi mỉm cười nhìn La Chinh trong pháp trận.
Ba vị chân thần áo trắng bảo vệ pháp trận hơi sững sờ, cùng hướng mắt về phía Mặc Phách Nhi ở cách đó không xa.

Hắn tự phát hiện, ta không hề dạy.
Mặc Phách Nhira hiệu, nét mặt hào hứng:
Đúng là kẻ bén nhạy.
Người bên ngoài không biết nhưng Mặc Phách Nhi lại biết rõ.
Nếu cứ cố chịu đựng đau đớn từ những nhát đâm để bắt lấy linh kiếm chân ý thì linh hồn sẽ không thể tiếp tục gắng gượng ở linh kiểm chân ý thứ sáu, thậm chí là thứ bảy.
Sau khi bị đâm vài lỗ, cơ thể La Chinh hơi nghiêng, tập trung nhìn vào một thanh kiếm rồi nhẹ nhàng vung tay chộp lấy linh kiếm chân ý bên trong rừng kiếm.

Thanh thứ tư mà đã đau đớn như vậy, Mặc Phách Nhi chỉ là chân thần tầm trung mà lại có thể bắt lấy chín linh kiếm chân ý.

La Chinh nhìn con đường xa xa phía trước, những thanh kiếm nhiều như kiến dựng đứng hai bên đường.
Bên trong pháp trận, La Chinh vọt về phía trước.
Sau một lúc quan sát, hắn đã phát hiện
kẽ hở
trên con đường này, đó là có một điểm mù giữa thanh kiếm thứ tư và thứ năm.
Điểm mù ấy vô cùng nhỏ, nhưng nếu nghiêng người đứng đó thì đống kiếm bay lượn hai bên đường sẽ không chạm đến La Chinh.

Chỉ là bổn thanh kiếm mà thôi, tốc độ chậm đến không đáng nhắc tới.
Nhị công tử Vương gia lạnh lùng nói.
Tuy rằng La Chinh chậm chạp nhưng vẫn không từ bỏ.
Mọi người thầy La Chinh dừng lại một lát, bỗng nhiên bước ra trước một bước rồi lại lùi về chỗ cũ.

ù ù ù...

Một thanh linh kiểm chân ý trong pháp trận đã bị La Chinh bắt được.

Thanh thứ năm!

Hắn vừa bước một bước thì một lượng kiếm nhiều hơn nữa đột ngột chui ra khỏi hai bên đường và lao về phía hắn.
La Chinh vô cùng bình tĩnh.

Phập phập phập!
Vài thanh kiếm lại đâm xuyên cơ thể hắn.
Hắn ta cố ý không nói rõ quy tắc, hơn nữa không cho La Chinh cơ hội tiếp xúc với những người khác để hiểu rõ quy tắc trong đó.
Thật ra kết quả cầm ba thanh và hai mươi ba thanh là giống nhau.
Đây chỉ là cuộc kiểm tra đơn giản đầu tiên để sàng lọc thôi, mục đích là ngăn phần lớn chân thần tầm thường vào Nhược Mộc.
Có điều, tuy rằng Mặc Phách Nhi không nói rõ nhưng chắc chắn cuộc kiểm tra này liên quan đến việc9 mình có thể đi bao xa trên Nhược Mộc.
Bóng dáng của La Yên xuất hiện trong đầu hắn.
Nếu như Vũ Thái Bạch đưa nàng vào vùng đất không6 chiến đấu thì sẽ vào trong hạt nhân của Nhược Mộc như những con cháu nhà giàu này hay là leo từ từ lên thông qua thân thành? La Chinh nghĩ đến đây b5èn mỉm cười, tiếp tục đi thăng trên con đường chính.
Nếu La Chinh biết trước thì có lẽ đã rời pháp trận sau khi bắt lấy thanh thứ ba rồi.

Chắc hẳn huynh là một tên thích khiêu chiến, nhưng cứ cố gắng cầm lấy kiếm như vậy là sẽ không kiên trì được bao lâu.
Mặc Phách Nhi khẽ nói trong khi nhìn chằm chằm La Chinh, trong mắt mơ hồ hiện vẻ mong chờ.
Sắc mặt của hai vị công tử Vương gia hơi khó coi khi thấy bốn thanh linh kiểm chân ý bay quanh La Chinh.
La Chinh khẽ cau mày, dường như cơn đau ngày càng dữ dội khi đi ngày càng xa.
Nói cách khác, quãng đường còn lại sẽ ngày càng gian nan.
Không thể ngăn cản cơn đau đớn này vì nó tác dụng lên linh hồn nhờ sức mạnh của pháp trận.
Do đó, các chân thần bên ngoài chỉ thấy La Chinh đi về trước hai bước rồi lùi về sau hai bước mà một linh kiểm chân ý đã bay lên.

Tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta trố mắt đứng nhìn.

Bảy thanh, tám thanh, chín thanh.

Ba chân thần bảo vệ pháp trận sát hạch hàng nghìn chân thần mỗi ngày.

Chắc chắn sẽ có người tuyệt vời đến đáng ngạc nhiên trong đó, cho nên bọn họ đã hơi lạnh nhạt trước cảnh tượng này.

Tuy nhiên, hầu hết chân thần sẽ chậm dần sau mỗi lần bắt được linh kiếm chân ý.

Ấy thế mà người này còn tăng tốc độ nữa, đúng là quá khác thường! Quan trọng hơn cả, linh kiểm chân ý bên trong ảo cảnh không ngoan ngoãn đi theo La Chinh mà bị hắn kẹp chặt dưới nách, lúc nào cũng muốn thoát đi!
Tại sao linh kiểm chân ý lại bài xích người này?

Đáng lẽ không phải vậy chứ, linh kiếm chân ý chỉ là một vật báu không có ý thức bình thường, chẳng qua là có một ít chân ý của đạo thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.