Chương 2049: Bia đá màu xanh
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1578 chữ
- 2022-02-11 03:28:16
Nhất là Kiếm Ngao.
Kiếm tộc hiểu rõ vùng đất Đạo Tranh nhất.
Nhưng Kiếm Ngao chưa từng nghe nói, bên tron8g vùng đất Đạo Tranh có một con đường như vậy.
Sương mù trên con đường này vốn do bộ hài cốt kia vạch ra.
Một vài chân thần đang sao chép chữ Phạn cũng chú ý tới vẻ mặt kích động của La Chinh, nhao nhao vòng qua bia đá, ngẩng đầu lên nhìn.
Ô!
Sau khi Kiếm Ngao nhìn thấy hàng chữ này, hắn ta ngạc nhiên thốt lên:
Nơi này...
Hai mươi trượng...
Ba mươi trượng...
Gã chân thần ấy bay lên càng cao, luồng uy áp kia cũng càng lúc càng mạnh.
Đám chân thân có thể tham gia Đạo Tranh như bọn họ đều nghiên cứu không ít về chữ Phạn.
Giờ lại đột nhiên phát hiện ra chữ Phạn độc đáo như vậy ở đây thì chẳng khác nào nhặt được bảo bối, sao họ có thể bỏ qua cơ hội này được?
Ngay cả La Chinh, lúc này cũng lấy mấy viên đá sao chép đã lấy được ở thân thành Danh Kiếm ra từ trong nhẫn Tu Di, nhăm thẳng vào chữ Phạn trên bia đá, bắt đầu sao chép.
Bây giờ ông mới hiểu được, có lẽ ngay từ đầu mình đã tìm nhầm phương hướng.
Không ngờ, Vũ Thái Bạch lại lắc đầu:
Chưa chắc đã là như vậy.
Có lẽ...
Nhưng sau khi lao lên, tốc độ của gã lập tức trở nên vô cùng chậm chạp.
Một luồng uy áp tản ra từ hàng chữ lớn trải trên tấm bia đá kia, đè thẳng xuống đỉnh đầu của gã.
Mười trượng...
Sau khi tiến thêm về phía trước khoảng hai mươi dặm, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện từng vết khắc rất sâu.
Những vết khắc này tạo thành từng pháp trận có hình dáng đặc biệt.
Những pháp trận này...
Hắn chẳng thể nào ngờ được, sau mấy phen hối hả ngược xuôi, cuối cùng giữa đám sương mù này lại bỗng dưng xuất hiện một con đường dẫn bọn họ tới thăng nơi đây.
Mà nhìn qua, đây hẳn là nơi chứa truyền thừa của vị cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia.
Quả thực là khó mà tin nổi!
Coong.
Khi gã chân thần ấy vọt lên đến độ cao bốn mươi trượng, dường như gã đã đâm vào một bức tường vô hình nào đó.
Sau đó cả người gã như một viên đá bị ném xuống hồ nước, cứ thể rơi thẳng xuống.
Gã không lao lên đỉnh tấm bia đá màu xanh được, không thể để tên mình trên đó.
Bia đá?
La Chinh đang dẫn đầu, vừa chớp mắt đã nhìn thấy một tấm bia đá màu xanh cao ngất.
Trên tấm bia đá màu xanh này còn có vẽ một vòng chữ Phạn kỳ lạ.
Chữ Phạn đặc biệt quá!
Ta muốn sao chép nó lại.
vị thuyền trưởng kia cũng không hy vọng những người khác nhận được truyền thừa.
Liên tưởng tới đám sương mù đã biến mất kia thì cũng chẳng khó để rút ra kết luận như vậy.
Nghe câu nhắc nhở này, Kiếm Vô Ngân gật đầu nhưng trong mắt vẫn còn vẻ khó tin:
Nói cách khác, truyền thừa này do chính vị thuyền trưởng kia cố ý lấy ra? Mục đích của ông ấy là...
Mục đích là giao cho La Chinh hoặc là...
La Yên.
Vũ Thái Bạch đáp lại.
Đám người Đông Phương Quỷ liếc nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.
Dường như trong lúc vô tình La Chinh đã dẫn bọn họ vào một nơi kỳ lạ.
Vết khắc trên mặt đất kéo dài không dứt, cuối cùng đã đi đến điểm tận cùng.
Hai người này đúng l6à chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
Kiếm Ngao đại ca, chúng ta có đi vào không?
Mặc Nam hỏi.
Kiếm Ng5ao khẽ gật đầu, dẫn nhóm đệ tử của Kiếm tộc theo sát phía sau.
Vì thế bọn họ đã dốc hết sức lực mới xông qua được vùng đất Đạo Tranh, nhưng cuối cùng lại bị cản ở trên cầu treo.
Từ đầu tới cuối chẳng thu hoạch được gì.
La Chinh cũng đã bị lầm đường...
Nơi này là...
Kiếm Ngao cũng không thể kìm nén được nỗi kích động.
Hắn ta không ngờ rằng sau hành trình gian nan như vậy, họ lại tìm được truyền thừa một cách đơn giản đến thế.
Điều này khiến hắn ta khó tránh khỏi cảm thấy khó tin.
Vì sao lại không có tác dụng gì?
Kiếm Ngao hơi nghi hoặc.
La Chinh nhìn lướt qua những vết khắc này.
Chúng kéo dài tới nơi xa vô tận.
La Chinh đương nhiên không biết, ngay trong thời gian một nén nhang, trước mặt bộ hài cốt ở ngay trong giếng sâu kia đã xuất hiện một không gian hình cái chêm.
Bộ hài cốt lập tức dùng ngón tay xương trắng vẽ một đường lên không trung.
Vì thế nên La Chinh mới nhìn thấy con đường không có sương mù này.
Có khi nào có bẫy không?
Kiếm Ngao cảnh giác lên tiếng.
La Chinh nhún vai, dẫn La Yên đi về phía trước.
Khi chẳng còn con đường nào để lựa chọn nữa, thì nghĩ nhiều cũn9g chỉ uổng công mà thôi.
Nhìn bóng lưng huynh muội La gia, Kiếm Ngao thầm cười khổ.
Những chữ lớn này như rồng bay phượng múa, nhưng lại ẩn hàm luồng khí thế đặc thù bên trong vùng đất không chiến tranh.
Muốn lấy được truyền thừa của ta, hãy cố mà đề tên trên bia đá, nó thuộc về tay kẻ siêu nhiên.
Đây cũng không phải cơ duyên mà La Chinh đang tìm.
Hắn vốn cho rằng, truyền thừa của cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia nhất định ở phần cuối của vùng đất Đạo Tranh Lúc trước các thánh nhân cũng nghĩ như vậy...
Đám chân thần có xuất thân bình dân và đám đệ tử của các gia tộc quyền thế thì lại hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng quyết định đi theo.
Bởi vì không còn sương mù nên mọi thứ ở phía trước đều trở nên rõ ràng.
Tầm nhìn không bị ngăn trở nữa, họ có thể thấy được rất xa.
Có lẽ không giống như trong tưởng tượng của chúng ta...
La chinh cất giọng thờ ơ, rồi phi nhanh dọc theo vết khắc kéo dài đến nơi xa kia.
Kiếm Ngao nhìn thoáng qua Mặc Nam, dặn dò:
Trồng mắt Động Sát xuống.
Có một số tin tức nhất định phải để Kiếm tộc nhìn thấy.
Sau khi nhìn thấy những vết khắc này, đám chân thần khác cũng lộ ra vẻ chờ mong, tăng tốc chạy theo La Chinh.
Nghe nói như vậy, Kiếm Vô Ngân tức khắc câm nín.
Để nhận được truyền thừa, cần đề tên trên đỉnh tấm bia đá này? Chuyện nhỏ.
Có người dẫn đầu hành động.
Một chân thần xuất thân bình dân xông tới đầu tiên, lao thẳng tới đỉnh của tấm bia đá màu xanh.
Mặc Nam cũng đã nhìn thấy bia đá, lúc này hắn ta đã trồng mắt Động Sát xong xuôi từ lâu.
Trong thần thành Hoá Kiếm, trên mặt đám người Vũ Thái Bạch và Kiếm Vô Ngân cũng đầy vẻ khó tin.
Truyền thừa của vùng đất Đạo Tranh, không phải ở nơi tận cùng ư?
Lúc trước để có thể vượt qua cầu treo, Kiếm Vô Ngân đã dốc hết tâm sức nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
rất giống pháp trận ngưng tụ phân thân
Trên mặt Kiếm Ngao hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng cũng vô cùng hưng phấn.
Cơ thể Kiếm Ngao vừa nhoáng lên một cái đã đứng lên phía trên pháp trận, hắn ta muốn kích hoạt pháp trận này.
Nhưng pháp trận lại chẳng có chút phản ứng nào.
Tất cả mọi người đều đang sao chép, chỉ mình La Yên không hề tham gia.
Nàng lững thững dạo bước.
Khi đi qua tấm bia đá lớn, nàng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cất tiếng gọi với nét cười thoáng hiện trên gương mặt:
Ca ca, đến đây xem này.
Sau khi đã nhắm chuẩn vào những chữ Phạn kia, La Chinh kích hoạt viên đá sao chép trong tay.
Từ lúc bắt đầu, hắn cũng tưởng phía cuối của vùng đất Đạo Tranh mới là mục tiêu chuyến đi này của mình.
Chẳng qua trên đường đi, La Chinh phát hiện thấy sự sắp xếp của vùng đất Đạo Tranh quá bất hợp lý, nên mới coi như lành làm gáo vỡ làm muối, muốn tìm cơ duyên khác từ đó.
Có lẽ nơi đây có thể cho hắn thứ vũ khí mạnh mẽ hơn nữa.
Trên phiến đá tức khắc hiện lên một vòng chữ Phạn giống trên tấm bia đá như đúc.
Nghe thấy tiếng gọi của La Yên, hắn mở miệng đáp lời, bất đắc dĩ đi tới.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn theo hướng La Yên chỉ, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc:
Cái này...
Hóa ra đằng sau tấm bia đá kia, có khắc một hàng chữ lớn.
Những chân thần khác thấy cảnh này thì đương nhiên cũng rối rít làm theo, nhưng phần lớn đều dừng ở độ cao bốn mươi trượng.
Ở trên độ cao đó, dường như có một bức tường vô hình ngăn cản người ta lao lên trên.
Để ta.
Người vừa lên tiếng chính là Đông Phương Tịch.
Thân thể cậu ta hóa thành một luồng sáng xanh, xung quanh thân thể dần dần có một đôi cánh hư ảo màu xanh xoay quanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.