Chương 2117: Đuổi kịp


Đoàn người Kỷ ca đồng loạt bay thẳng lên, tốc độ cực nhanh.


Kỷ ca, thằng nhóc kia đuổi kịp không?
Một người trong đó hỏi.
Kỷ ca bay ở đầu cùng, cười nhạt một tiếng:
Có thể đuổi kịp hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn.


Chỉ với ba miếng ho3ang cốt mà đã muốn mua chuộc hắn ta, thể thì cũng quá rẻ mạt, cho nên căn bản là Kỷ ca chưa từng nghĩ sẽ làm việc đàng hoàng tử tế, ch9ẳng phải cứ thẳng tay ném luôn thằng nhóc này là được hay sao?

Tu luyện chân thân có thế mạnh mẽ như vậy sao?

Trong mắt những hoàng thân tại đây, tu luyện chân thần cũng tương đương với làm việc bất chính.
Từ trước đến nay họ chưa bao giờ nhìn thấy chân thần cường đại, cho nên tốc độ của La Chinh đã lật đổ nhận thức của bọn họ.
Người tên
Kỷ ca
này là chấp sự của một thương đội tên là Liệp Ung trong thành Sa Tâm.
Tiểu Vân nói với La Chinh, miếng hoang cốt kia không thể gửi trực tiếp cho thương đội Liệp Ưng đi bán đấu giá được.
Thương đội Liệp Ưng chỉ là một thương đối nhỏ mà thôi, không đáng tin cậy.

Ta thấy hắn có tu vi chân thần, hơn nữa còn không thấp.
Vậy thì thật kỳ lạ.

Hai người thì thầm to nhỏ.

Cái tên này!
Lòng hơn thua của Kỷ ca bị gợi lên.

Kỷ ca, chậm một chút!


Theo không kịp!

Khoảng chừng ba nén nhang sau, Kỷ ca cũng không chịu nổi nữa.
Lúc hắn ta quay đầu lại nhìn, thấy La Chinh vẫn duy trì khoảng cách trăm mét phía sau hắn ta với tốc độ không nhanh không chậm, cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Cuối cùng Kỷ ca cũng tuyệt vọng, hắn ta ý thức được rằng bỏ rơi La Chinh là nhiệm vụ bất khả thi, chỉ đành từ từ giảm dần tốc độ.

Vù vù vù!

Gió mạnh tạo thành lúc hắn bay vút đi thối vào mặt hai người, bọn họ chỉ có thế ngơ ngác trố mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Tên kia theo kịp tốc độ cao nhất của Kỷ ca?

Nhưng lúc đến phiên La Chinh thì một tên thủ vệ trong đó duỗi tay ra, chắn ngay trước ngực hắn:
Đứng lại!


Hắn là khách của thương đội chúng tra.
Kỷ ca vừa nói vừa ném cho La Chinh một tấm minh bài màu xanh nhạt.
Mỗi một người vào thành đều phải có một thân phận phù hợp, thủ vệ kia thấy mình bài màu xanh nhạt thì lập tức cho đi.

Chẳng trách lại được gọi là thành Sa Tâm.
La Chinh nhìn bao quát một phen, trong lòng thầm nghĩ.
Sau khi đến trung tâm hố lớn, bốn người xếp hàng trước cửa thành dưới sự dẫn dắt của Kỷ ca.

La Chinh, người đi theo ta là được rồi.
Kỷ ca thản nhiên nói.
Hai người kia thực sự không theo kịp, dứt khoát không theo nữa.
Thấy Kỷ ca đang nhanh chóng đi xa, La Chinh khẽ mỉm cười, thân nhìn nhẹ nhàng như chim én chao lượn theo gió, tốc độ cũng tăng thêm ba phần.
La Chinh liếc mắt lướt nhìn qua hai người bên cạnh, đuổi theo Kỷ ca.
Nhưng hiện giờ Kỷ ca đang muốn hơn thua với La Chinh, hắn ta nào có nghe lọt?
Chỉ thấy hắn ta phát ra sức mạnh hoang thần đậm hơn gấp ba lần, tăng tốc độ lên thêm ba phần.
Đây cũng là cực hạn của hắn ta rồi!
Kỷ ca cười ha hả, lập tức nói:
Mặc kệ hắn là cái gì, hai người các ngươi bám theo là được!

Dứt lời, sức mạnh hoang thần trong cơ thế Kỷ ca lóe lên, khí thế trở nên mạnh mẽ.
Hắn ta tức khắc hóa thành một tia sáng, bắn nhanh về phía trước với tốc độ cao hơn.
Hai người kia bắt đầu đuối sức.
Tuy thân thể của bọn họ thấm nhuần sức mạnh hoang thần nên mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng tu vi của bọn họ vẫn yếu hơn Kỳ ca.
Bọn họ đã phải thôi thúc sức mạnh trong cơ thể đến cực hạn mới có thể chạy nước rút theo hắn ta nên lúc này thân thể chẳng chịu nổi nữa, ngay cả thở cũng thấy khó.
Thằng nhóc kia vẫn giữ vững khoảng cách ổn định hơn trăm mét phía sau hắn, từ đầu đến cuối vẫn luôn bắt kịp.

Kỷ ca, tốc độ của tên kia không chậm chút nào.


Nhìn hắn giống như là hoang thần mới tu luyện?

Hai người phía sau đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ có thế phát động sức mạnh hoang thần của mình.
Ngay cả bọn họ cũng phải dốc hết sức lực mới có thể đuổi kịp Kỷ ca.
La Chinh thấy cảnh ấy cũng chỉ hờ hững.
Khí hỗn độn trong thế giới bên trong cơ thể hắn chuyển động nhè nhẹ, lần nữa đuổi theo tốc độ của bọn họ.
Tăng tốc xông lên một mạch suốt một nén nhang, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Kỷ ca chính là chắc mình đã bỏ rơi được tên kia rồi? Nhưng khi hắn ta quay đầu nhìn lại thì hai mắt tức khắc trố cả ra.
La Chinh vẫn theo sát phía sau bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách trăm mét không hơn không kém, ngay cả biểu cảm cũng không có gì thay đổi.
Một khi La Chinh trực tiếp lấy ra thì hậu quả duy nhất là sẽ bị đuổi giết gắt gao.
Nàng bảo La Chinh thông qua Kỷ ca để lấy từ cách bán đấu giá của thương đội Liệp Ưng, chứ muốn bán đấu giá thực sự thì không thể tìm bọn họ.
Khoảng chừng một ngày rưỡi trôi qua, trước mắt La Chinh bỗng xuất hiện một cái hố khổng lồ, giống như là một cái hố lớn do cát chảy tạo thành, mà ở ngay giữa hố cát này là một tòa thành.
Cho dù thành Sa Tâm là một thành trì xa xôi, nhưng việc cai quản vẫn hết sức nghiêm ngặt.
Ngoài thành có lớp chắn không gian khổng lồ, ra vào đều phải kiểm tra.
Kỷ ca và hai người đi đằng sau hắn ta lấy ra minh bài thương đội, thủ vệ giữ cửa lập tức cho đi.
Trải qua chuyện này, trong lòng La Chinh đã hiếu chẳng trách Tiếu Vân lại bảo mình theo Kỷ ca vào thành.
Nếu mình muốn vào thành một mình thì chắc sẽ gặp thêm phiền phức.
Đến thành Sa Tâm rồi, Kỷ ca liền dẫn La Chinh đi thẳng đến thương đội Liệp Ưng.
Đồng thời, trong lòng hắn ta cũng có phần bội phục La Chinh.
Dù sao trong mắt Kỷ ca, La Chinh chỉ là một hoàng thân mới bước chân vào đời mà thôi, vậy nhưng biểu hiện của hắn lại mang đến cho Kỷ ca cảm giác sâu không lường được.
Bọn họ đi một mạch về hướng Bắc, La Chinh nhìn thấy tầng đất với từng tảng đá lớn màu nâu xám.

Vù!

Âm thanh vang lên, Kỷ ca cố ý gia tăng tốc độ, ha6i người khác cũng theo sát phía sau.

Hả?

La Chinh vẫn lấy tốc độ không nhanh không chậm đi theo đằng sau.
Hắ5n thấy người trước mặt đột nhiên tăng tốc, khóe miệng khẽ nhếch lên, đương nhiên cũng tăng nhanh tốc độ.
Kỷ ca hờ hững liếc mắt nhìn La Chinh sau lưng mình, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Bây giờ hắn đã biết dưới đáy hỗn độn có khá nhiều khu vực được bao phủ bởi xương cốt, toàn bộ những nơi bị xương cốt bao phủ được gọi chung là đồng hoang Vạn Cố.
Đồng hoang Vạn Cổ không thích hợp để ở, ví dụ như bộ lạc Tấn Thiết nơi mà Tiếu Vân sinh sống thuộc về dân đen tầng dưới chót nên mới sống tại biên giới đồng hoang Vạn Cố, sinh sống bằng việc tìm kiếm hoang cốt.
Nhưng bên ngoài đồng hoang Vạn Cố cũng không thiếu những thành trì.
Đến nơi, Kỷ ca thông báo với những người trong thương đội, sau đó có một lão già đấu đội khăn quấn bước ra.

Lão già quét mắt đánh giá La Chinh một lượt rồi mới hỏi:
Chàng trai trẻ, ngươi có vật gì muốn gửi cho thương đội Liệp Ủng chúng ta bán đấu giá?


Ánh mắt của đám người Kỷ ca cũng tập trung vào La Chinh.

Bọn họ đều biết có lẽ La Chinh có đồ tốt muốn bán đấu giá, nhưng bất kể là Tiểu Vân hay La Chinh ai cũng chẳng chịu hé răng lấy nửa lời.

Chẳng lẽ là bảo bối quan trọng nào đó?
Ta muốn gửi nhờ quý thương đội bán đấu giá cái này.
La Chinh nói xong bèn lấy ra một miếng hoang cốt.

Miếng hoang cốt kia lớn chừng nắm tay, đen thùi lùi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.