Chương 2132: Tham lam gây họa


Tiếp đó, La Chinh ngẩng đầu nhìn Tông Dịch đứng bên hố to rồi bay ra khỏi hố.


Tên nhóc, vận may không tệ.
Tông Dịch nhìn c8hằm chằm La Chinh.

La Chinh cười nhạt:
Đúng là may mắn.
Tông Dịch khẽ cau mày khi thấy biểu cảm bình tĩnh của La Chinh, t3hầm tự hỏi rốt cuộc tên này chỉ đang vờ vĩnh hay là thật sự không đơn giản như vẻ ngoài? Ông ta vào mảnh đồng hoang Vạn Cổ này quan9h năm nên cũng xem như người liếm máu trên lưỡi đao, từng gặp được không ít kẻ giả vờ vô hại.
mình đâu.
Tông Dịch quan sát vẻ mặt của La Chinh, thầm nghĩ tên nhóc này sợ rồi.
Trong mắt ông ta, dù kẻ vô dụng như hắn có thêm mấy lá gan cũng không dám làm trái lời ông ta.
Thực ra tộc Xi Vưu quy định người bước vào trong này không được tàn sát lẫn nhau, nếu phát hiện thì sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Cái mạng của Tông Dịch đang nằm trong tay La Chinh nên đâu dám nói lung tung.
Những người bò từ dưới đáy lên như Tông Dịch và Kế Minh tuy luôn sống trong những cuộc đấu đá tàn nhẫn, thể nhưng lại không hề ngông nghênh, trái lại lúc chịu thua còn trở mặt rất nhanh.
La Chinh mỉm cười, thản nhiên nói với Tông Dịch:
Bất kể lời ông nói là thật hay giả, nếu ông còn dám ra tay với ta thì ông chết chắc.
Ngay lúc ông ta còn đang lảo đảo, một thanh kiếm đã đột nhiên xuất hiện trong tay La Chinh.

Phập!
Lưỡi kiếm đâm xuyên qua cổ ông ta.
Lưỡi của thanh Thừa Ảnh kiếm rất mảnh, mà La Chinh lại hiểu rất rõ các mạch máu trong xương cổ được phân bố ra sao.
Chín một...
Tông Dịch tham quá rồi.
Chẳng qua ông ta thấy La Chinh dễ bắt nạt nên mới nghĩ ra trò đó, nhưng không ngờ người ta lại phản công ác liệt như vậy, chỉ một kiệm mà đã không chế được mình.
Thế nhưng nơi này là vùng đất hoang vắng, chỉ cần Nhị Tình và Kế Minh không nói thì còn ai biết nữa đâu? Gần như mỗi ngày đều có người chết ở nơi này, có lúc là bị bộ tộc Hiên Viên giết, có lúc lại là bị đồng đội giết chết, chưa một ai điều tra cẩn thận về chuyện ấy cả.

Không tồi.
La Chinh cười khẽ.

Ha, xem như ngươi thức thời.
Tông Dịch tưởng La Chinh đồng ý nên cười càng tươi.
Chỉ cần La Chinh thả ra, Tông Dịch sẽ kích hoạt sức mạnh hoang thần để hóa thành người khổng lồ cao tám nghìn
mét.
Đến lúc đó, tên nhóc La Chinh này sẽ bị bóp chết dễ như bóp một con kiến.
Ông ta không thể nào ngờ được rằng kẻ vô dụng trong mắt mình lại vung kiếm ác liệt như vậy.
Ông ta còn không dám hóa ra sức mạnh hoang thần, bởi thanh kiếm kia sẽ chẻ đứt người ông ta nếu ông ta biển lớn trong nháy mắt! La Chinh nở nụ cười nhã nhặn nhưng hờ hững, tay nắm chặt Thừa Ảnh kiếm:
Ông vừa bảo ai tự tìm đường chết?

Vèo, vèo!

Nhị Tình và Kể Minh ở đằng xa vội vàng chạy đến, cả hai đều khiếp sợ trước cảnh tượng mình thấy, hoàn toàn sững sờ vì không ngờ tên nhóc La Chinh này lại có thể khống chế Tông Dịch chỉ với một kiếm.
Thế nhưng La Chinh không che 6giấu tu vi mà thật sự chỉ là một hoang thần vừa ra đời, hơn nữa cũng không có chỗ dựa mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tông Dị5ch trở nên dữ tợn:
Đừng nói chuyện may mắn nữa.
Ta đưa người đến đây, người đào ra hoang cốt thì ắt phải có một phần cho ta, đây là quy tắc do ta quyết định.

Quy tắc do ông quyết định?
La Chinh liếc nhìn Nhị Tình và Kế Minh ở đằng xa rồi hỏi:
Nghĩa là bọn họ cũng chia cho ông một phần à?

Tuy rằng cảnh kiếm đâm xuyên cổ Tông Dịch trông rất kinh khủng nhưng lại không tạo ra tổn thương thật sự cho ông ta.

Ô, a...

Giờ phút này, Tống Dịch hoàn toàn không dám nhúc nhích hay nói năng gì, cả người đổ ra như con rối, hai mắt ngơ ngác nhìn La Chinh.

Này, này...
La Chinh huynh đệ, ta cũng chỉ tham lam nhất thời thôi, người giàu lòng vị tha như người đừng so đo.
Ta biết vài chỗ có nhiều hoang cốt, mọi người hòa thuận mới có lợi, chúng ta phải đào nhiều hoàng cốt hơn mới đúng.

Ngay khoảnh khắc tiến đến gần lưng hắn, Tông Dịch chợt thấy hắn xoay người, đôi mắt đen như mực chợt lấp lóe ánh sáng nhìn chằm chằm vào ông ta.

Åm!

Ông ta bỗng cảm thấy đầu đau dữ dội như bị tảng đá đập trúng, đến mức gần như muốn ngất xỉu.

Ta nói là ông nằm mơ không tồi.
La Chinh nhún vai, chẳng thèm nhìn Tông Dịch nữa mà quay người định đi.

Ngươi! Tự tìm cái chết!
Tông Dịch giận dữ, đến giờ mới hiểu La Chinh hoàn toàn không có ý định chia phần cho mình.
Dứt lời, ông ta xông thẳng về phía La Chinh, thậm chí không kích hoạt sức mạnh hoang thần của mình.
Tông Dịch cười u ám:
Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi, nói nhảm gì mà nhiều thế? Nếu ta đã thấy miếng hoang cốt đó thì người phải chia phần cho ta!
Sức mạnh của Nhị Tình và Kể Minh không thua kém Tông Dịch, sao có thể chia phần cho ông ta?
À? Ông muốn chia bao nhiêu?
La Chinh nhướng mày.

Chia một chín, ta chín, ngươi một.
Dù sao ngươi cũng không xài hết sổ hoang cốt đó với lượng sức mạnh bé nhỏ của
Không tin thì cứ thử sử dụng cơ hội này đi, có điều đây là cơ hội cuối cùng, ông phải nắm chắc lấy nó đấy.

Khi hắn nói xong, Nhị Tình, Kế Minh và Tông Dịch đều hơi biển sắc.
Theo Nhị Tình và Kế Minh thấy, do La Chinh tấn công bất ngờ nên mới có thể khống chế Tông Dịch, thậm chí bản thân Tông Dịch cũng cho là vậy.
Không ngờ La Chinh lại nói năng ngông cuồng như thể không hề sợ Tông Dịch...

Vụt!
La Chinh chợt thu tay phải lại, Thừa Ảnh kiểm cũng được rút khỏi cổ Tông Dịch.
Thừa Ảnh kiểm sắc bén đến độ gây ra vết thương cho ông ta nhưng đến màu lại không chảy dù chỉ một giọt.

Sao thế?
Nhị Tình hỏi.

La Chinh huynh đệ, có chuyện gì thì từ từ nói, mọi người có duyên nên mới được chọn vào cùng một nhóm để hỗ trợ nhau, hơn nữa tộc Xi Vưu có quy định không tàn sát lẫn nhau.
Kê Minh ở bên cạnh khuyên nhủ.
La Chinh liếc nhìn cả hai:
Quy tắc? Tên này tuân thủ quy tắc à? Ta đào hoang cốt mà phải chia chín một với ông ta, xin hỏi đây là quy định của bộ tộc nào?
Nhị Tình và Kể Mình nghe vậy liền quay sang nhìn Tông Dịch bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tông Dịch sờ sờ vết thương nho nhỏ trên cổ, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta vừa đánh giá La Chinh lần nữa vừa nhớ lại lời cảnh cáo vừa rồi, trong lòng không kiềm được sinh ra cảm giác không rét mà run.

Sợ là tên nhóc này không đơn giản như vẻ ngoài của hắn, thôi tạm thời cứ nhịn xem sao.

Nếu như tên này chỉ khoác lác thì ông ta ra tay cũng không muộn.

La Chinh không quan tâm Tông Dịch nghĩ gì, thà rằng dùng thời gian này để đào thêm nhiều hoang cốt còn tốt hơn.

Khu vực này có rất nhiều hoang cốt, có điều vì La Chinh sử dụng thần niệm thăm dò rồi lôi chúng ra bằng sức mạnh bản nguyên nên hiệu suất cao đến đáng sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.