Chương 2136: Tự mình ra tay


Kể Minh cũng coi như là người dũng cảm, y không lui lại mà khiêng định ba trên vai, cắn răng đứng tại chỗ đối mặt với Lâu Cát 8của tộc Hiên Viên.

Còn Tông Dịch, ông ta cũng ra vẻ phải liều mạng nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định nhằm chuẩn3 bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Khi nghe lời nói của La Chinh, Kế Minh bất chấp tất cả hét to, gần như kích hoạt toàn b9ộ sức mạnh hoang thần của mình.

Bich!
Lâu Cát bỗng thấy choáng váng như vừa bị búa tạ đập trúng.
Ý thức của gã ta vô cùng hỗn loạn, cơ thể đứng ngây ra hệt như tên ngốc vậy.

Đập chết ngươi!
Kế Minh thấy thế liền biết cơ hội tuyệt vời đã đến.
Sức mạnh hoang thân trong người gã ta bùng nổ, nhấc cả người Nhị Tình lên làm hai chân nàng ta rời khỏi mặt đất.

Con nhỏ này...
Ngươi to gan lãm.
Lâu Cát cười gần.
Thanh niên kỳ quái kia đã làm được, nhưng những hoang thần đó còn chẳng thể phá vỡ Hiên Viên Hoang Thế của Lâu Cát, đúng là lãng phí cơ hội! Tiếc là hắn ta còn chưa lo xong thân mình nên không thể ra tay đánh chết Lâu Cát.
Lâu Cát đã trúng đòn tấn công linh hồn của La Chinh nên đầu óc rất rối loạn.
Khi gã ta vừa khôi phục được một phần ý thức, trên gương mặt đã hiện rõ về phân nó đến vặn vẹo.
Y nhảy lên, đinh ba trong tay nhằm ngay đầu Lâu Cát! Cùng lúc đó, Nhị Tình cũng hơi n6ghiêng người, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong tay nàng ta.
Tuy tên của nó là đoản kiếm, nhưng vì nó là vũ khí của5 người khổng lồ nên thân kiểm cũng dài khoảng nghìn mét...

Hai tên lâu la mà cũng dám phản kháng, ha ha ha.
Lâu Cát cười điên cuồng.
Đám hoang thần này đều là đối tượng bị tộc Hiên Viên bọn họ hành hạ, dù nhiều đến đâu thì cũng chỉ là lũ ô hợp mà thôi, Lâu Cát đầu đã giờ đặt bọn ô hợp vào mắt đâu.
Cả người gã ta tỏa ra ánh vàng lấp lánh, tay phải không né tránh mà vươn ra nhằm giành lấy đinh ba của Kế Minh.

Thiện Ác Cuồng Loạn!
Đôi mắt La Chinh lóe sáng, lực linh hồn hùng mạnh đẩy Thừa Ảnh kiểm đi, đòn tấn công linh hồn ẩn chứa chân ý của đạo hướng thẳng đến Lâu Cát.
Gã ta đường đường là người tộc Hiên Viên mà lại bị đám hoang thần không có cơ sở này thay phiên nhau ra tay như vậy, nếu không có Hiên Viên Hoang Thế nổi tiếng với khả năng phòng ngự thì giờ gã ta đã phơi thây tại đây rồi!

Roẹt!

Hai tay Lâu Cát vươn ra nhanh như chớp, thoáng chốc đã kéo được định ba của Kể Minh bằng một tay, tay còn lại thì chộp lấy cổ của Nhị Tình.

Dung Đạo Kiếm!


Chém!
So với cơ thể to lớn của Lâu Cát, La Chinh chẳng khác nào ruồi muỗi, con đường kiểm ánh vàng dài đến nghìn mét được chém ra từ Dung Đạo Kiếm của La Chinh cũng chỉ như một sợi tơ mánh thôi.
Tuy nhiên, sợi tơ hình trăng non ấy lập tức phát ra tiếng kêu chói tai khi vừa tiếp xúc với ánh sáng vàng ngoài cơ thể Lâu Cát.
Tuy không rõ La Chinh làm cách nào nhưng y vẫn quyết không nương tay.
Đinh ba to lớn đập vào đầu Lâu Cát!

Keng!

Sau tiếng động giòn vang, thanh định ba đã đập trúng đầu gã ta.
Ánh vàng trên đầu gã ta chợt chói lóa, ngăn cản đòn tấn công mạnh mẽ của Kể Minh!
Chết!

Nhị Tình ở bên cạnh cũng giờ kiểm ngắn đâm vào phần xương sườn của Lâu Cát.
Nhị Tình nắm chặt tay Lâu Cát, cơ thể không ngừng giãy giụa, miệng không thể thốt nên lời.
La Chinh thấy Lâu Cát sắp bóp nát cổ Nhị Tình bèn lặng lẽ trôi lơ lửng trong đầu Lâu Cát.
Cùng lúc đó, Lâu Cát chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ như muỗi bên tai lớn của mình:
Haiz, đánh đấm nửa ngày mà cuối cùng vẫn phải để mình ra tay...
Lâu Cát nhướng mày, bỗng nhiên nhớ ra còn một tên ở bên kia không kích hoạt sức mạnh hoang thần mà bay qua bay lại như ruồi muỗi, đừng nói tên đó chính là người thực hiện đòn tấn công linh hồn vừa rồi nhé: Ngay khi ý nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu, Lâu Cát lại cảm nhận được một loại khí thế đặc biệt bộc phát ra.

Keng, keng, keng...
Nhị Tình tấn công vào chỗ hiểm liên tục nhưng đều bị ánh sáng vàng ngăn trở.
Kể Minh cũng nhân cơ hội vung đinh ba mấy lần, chẳng qua vẫn không thể nào phá tan nó.
Trừng Úy đang né tránh sự đuổi giết của hai người tộc Hiên Viên ở bên kia cũng trở nên lo lắng trước cảnh tượng ấy.

Xẹt xẹt xẹt...
Ánh sáng vàng ngoài thân Lâu Cát chợt chói lóa và lấp lóe như điên, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu tan vỡ.

Rắc!
Tiếng động như ngói lưu ly bị đánh nát vang lên khi sợi tơ mảnh ấy tiếp tục cắt về phía trước.
Ánh sáng vàng bao phủ quanh người Lâu Cát rốt cuộc tan vỡ, sợi tơ ấy cũng lao về phía cổ gã ta.

Am!

Gã ta lại bị một cây búa vô hình đập trúng đầu, linh hồn trở nên hỗn loạn đến nỗi không thể nào nghĩ nữa.
Một tay La Chinh nắm chặt chuôi Thừa Ảnh kiếm, tay còn lại thì nhẹ nâng mũi kiếm, khí tức của mấy trăm loại thần đạo tại thế giới trong cơ thể lại dung hợp lần nữa.

Keng!

Ánh vàng quanh thân Lâu Cát tựa như một bộ áo giáp đao thương bất nhập, do nó cản trở nên đoản kiếm sắc bén vẫn không thể đâm vào cơ thể gã ta.
Nhị Tình không cam lòng, xoay người đâm đoản kiếm lần nữa.
Sau đó, La Chinh thậm chí còn chẳng buồn kiểm tra xem Lâu Cát chết chưa mà bay xuống rồi đi thẳng đến chỗ Trừng Úy.

Hắn không muốn sử dụng Dung Đạo Kiếm trước mặt người lạ nên mới hy vọng để Kế Minh và Nhị Tình phối hợp giết Lâu Cát, nào ngờ sự chênh lệch sức mạnh giữa hoang thần bình thường và hoang thần huyết thống lại lớn đến vậy.

Lâu Cát đứng yên đó mà cả hai lại không thể làm gì, bởi vậy La Chinh bất đắc dĩ phải tự ra tay.

Nhị Tình nhận ra cái tay bóp cổ mình đang dần mất sức bền vội đẩy nó ra rồi lùi về sau mấy bước, sau đó ngơ ngác nhìn Lâu Cát vẫn đứng yên.

Kế Minh và Tống Dịch cũng có phản ứng tương tự, hiển nhiên bọn họ vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa diễn ra.

Chỉ chốc lát sau, cổ Lâu Cát hình thành một đường cắt máu rõ rệt, cái đầu to dần nghiêng rồi lăn xuống đất.

Đến giờ bọn họ mới hiểu La Chinh đã giết chết Lâu Cát bằng chính sức mình, thậm chí hắn còn chưa hóa thành hoàng thân!
Tên, tên kia hoàn toàn không dựa vào sức mạnh hoang thần
Kế Minh hơi kích động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.