Chương 2155: Chênh lệch


Thấy La Chinh đồng ý quá thoải mái, trên khuôn mặt già nua của Xuân trưởng lão lộ vẻ hoài nghi.

Song, bà hiểu rõ thực lực8 con trai mình, trong lớp trẻ tuổi tộc Xi Vưu, ngoại trừ Trừng Ủy và Mão Tuyết thì Đa Mặc thật sự không có đối thủ.

Điêu3 Viễn không đồng ý với đề nghị của Trừng Ủy, dựa vào cái gì mà phải thi đấu với thằng nhóc Đa Mặc kia? Nhưng La Chinh đã đồng ý 9dứt khoát như vậy, Điêu Viễn cũng không có gì để nói.
Bên cạnh động Nạp Hoang là một mảnh đất hoang rộng lớn, trận quyết6 đấu tạm thời này tức khắc hấp dẫn sức chú ý của rất nhiều người.

Ôi! Ôi! Đa Mặc đang thi đấu với ai vậy?
Một cô gái đ5ể tóc mái tò mò hỏi.
Cô gái này chưa tới hai mươi tuổi, dưới làn tóc mái ngay ngắn chỉnh tề là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt to linh động đang quan sát đánh giá La Chinh ở cách đó không xa.

Mão Tuyết, ngươi cũng ra đây à?
Trường Úy nhìn Mão Tuyết.
Mão Tuyết chính là hoang thần cấp trung có thực lực hàng đầu trong tộc Xi Vưu.
Độ tinh thuận trong huyết thống của nàng không cao lắm, nhưng lại có một ít biến dị đặc thù, tình huống này vô cùng hiếm thấy.
Bọn họ chuyên phụ trách việc tinh luyện hoang cốt, tay nghề thuần thục lão luyện, tốc độ nhanh hơn La Chinh tự mình tinh luyện đến gấp mười lần! La Chinh khẽ động tâm niệm, những luồng sức mạnh hoang thần như có sinh mệnh, hình thành từng dòng nước chảy rồi hội tụ vào trong thân thể hắn, thẩm thấu, sau đó lan tỏa...
Sức mạnh hoang thần lấp đầy mỗi một khớp xương, mỗi một thớ thịt, mỗi một cọng lông tóc trên người hắn.
Cứ như vậy, sáu ngày sau...
Nhưng La Chinh không hề có ý định thi đấu nghiêm túc, hắn cũng không muốn lãng phí thời với tên Đa Mặc này.

Không cần, đối phó với ngươi không cần phải kích phát sức mạnh hoang thần...

La Chinh đứng trên mặt đất, ngước mặt nhìn Đa Mặc to lớn như núi.
Xuân trưởng lão vẫn luôn chú ý tới từng động thái của La Chinh.
Thấy hắn cứ luôn bình chân như vại, bà phỏng đoán có phải hắn còn có chiêu thức cực kỳ mạnh nào đó hay không, hoặc là hắn có pháp bảo đặc biệt gì đó.
Bà đâu ngờ tới, chỉ trong nháy mắt La Chinh đã bộc phát ra sức mạnh linh hồn cường đại như vậy! Đa Mặc còn chưa kịp nện tay xuống đã chợt cảm thấy đầu mình như bị búa tạ đập trung, sắc mặt bỗng tái nhợt rồi quỳ
Bộp
xuống đất.

Điều Viễn trưởng lão, La Chinh đã hấp thu khoảng hai triệu miếng hoang cốt rồi, còn cần tiếp tục nữa không?
Vệ Thông hỏi.
Đối với một hoang thần cấp thấp thì ba triệu miếng hoang cốt đã là một số lượng tương đối khổng lồ.
Nếu đổi thành người khác, sau khi hấp thu ba trăm nghìn miểng hoang cốt sẽ có dấu hiệu báo rằng Nhục Thần kiếp sắp ập xuống, nhưng La Chinh lại không có chút động tĩnh nào.

Ta nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ nên ra xem.
Thanh niên kia là ai vậy, sao trước đây ta chưa thấy bao giờ?
Mão Tuyết hỏi.
Trừng Úy mỉm cười, đáp:
Mấy hôm trước ta có nhắc với người rồi, hắn chính là La Chinh - người đã cứu ta một mạng.

Thì ra chính là hắn, thú vị thật đấy! Nếu La Chinh thực sự thần kỳ như lời người nói thì Đa Mặc thua chắc rồi?
Mão Tuyết lại hỏi.
Mặc dù Xuân trưởng lão là phận nữ, nhưng tính tình cũng xem như hào hùng khí phách.
Bà ta suy nghĩ một chút mới thản nhiên nói:
Đúng là con ta học nghệ không tinh, đương nhiên nó nên nhường lại động Nạp Hoang.


Sớm biết như vậy thì việc gì phải làm điều thừa thãi.
Điêu Viễn bĩu môi.
Luồng sức mạnh hoang thần chảy dọc theo đường vân xương, dần dần hội tụ về phía La Chinh ở bên dưới.

Sức mạnh hoang thần thật dồi dào...
.
Phía trên động Nạp Hoang có hơn mười người đang không ngừng tinh luyện hoang cốt rồi đưa sức mạnh hoang thần vào trong động.
Trên vách tường động Nạp Hoang, những đường vân xương mỏng manh chạy chi chít khắp nơi.
La Chinh đưa tay vuốt nhẹ:
Những đường vân xương này là do xương cốt của cổ thần Hỗn Độn sinh ra một cách tự nhiên, vậy mà có thể rót dòng chảy của sức mạnh hoang thần xuống dưới, thật kỳ lạ...
Phía dưới cùng của động Nạp Hoang chỉ đủ cho một người ngồi tĩnh tọa trong đó.
Sau khi bước vào, La Chinh chờ một hồi lập tức cảm nhận được một luồng khí tức sức mạnh hoang thần tỏa ra nồng nặc.

Thể ư? Vậy thử xem...
Đa Mặc cười lạnh, sau đó vung bàn tay khổng lồ đánh về phía La Chinh.
Trong mắt hắn ta, đập chết La Chinh chỉ như đập chết một con kiến.
La Chinh đứng yên tại chỗ, ánh mắt chỉ thoáng lóe lên, một luồng áp lực linh hồn mạnh mẽ đã lan tỏa ra ngoài.
Đa Mặc nằm bệt dưới đất, trong lòng vẫn không phục.
Hắn ta muốn giãy giụa nhưng thân thể lại chấn động mãnh liệt thêm lần nữa, chỉ đành nằm liệt trên mặt đất muốn động đậy cũng không được, rồi cuối cùng là hôn mê bất tỉnh.

Phụt...
.

Chắc thể, nhìn là biết.
Trừng Úy nhún vai.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Đa Mặc khẽ phun ra một chữ
lớn
, thân hình nhanh chóng phình to lên.
Chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã hóa thành người khổng lồ cao hơn mười nghìn mét, giọng nói vang vọng như sấm rền:
Tới phiên người, thằng nhãi kia!
Trong mắt Đa Mặc, sức mạnh hoang thần trong thân thể La Chinh mỏng manh đến đáng thương, cho dù kích phát sức mạnh hoang thần thì cũng không thể lớn tới nghìn mét, có làm thế nào thì vẫn chỉ là một
thằng nhãi
trước mặt hắn ta mà thôi.

Ngươi...
Đa Mặc gào lên, cắn chặt răng lao về phía La Chinh.
Nhưng hắn ta vừa hành động thì trong đầu lại chấn động lần nữa, linh hồn rung lên bần bật, đom đóm bay đầy trước mắt.

Ầm ầm!
Lần này là ngã trên mặt đất...
Chứng kiến cảnh này, Mão Tuyết nhịn không được mà bật cười.
Nàng hỏi Trừng Úy:
Ngươi chắc chắn đây là thi đấu? Chênh lệch quá xa rồi thì phải?
Trừng Ủy nhún vai:
Thi đấu không ngang sức, ta đã đoán được trước kết cục.
Đa Mặc đúng là tự rước lấy nhục.
Nhiều lúc các chân thần trong Thần vực xem phương pháp công kích linh hồn là sát chiêu đánh lén, nhưng tuyệt đối sẽ không ỷ lại hoàn toàn vào công kích linh hồn.
Trước mặt La Chinh, Đa Mặc căn bản không hề có sức phản kháng.
La Chinh cười nhạt:
Thước dài, tấc ngắn.
Ý của Xuân trưởng lão là ta không thể sử dụng ưu thế của mình?

Trước mặt hắn, hoang thân như Đa Mặc không hề có sức phản kháng.

Được chưa?
La Chinh chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm Xuân trưởng lão.

Thì ra sức mạnh linh hồn của ngươi cường đại như vậy, nhưng chiến thắng nhờ thủ đoạn ấy cũng chẳng vẻ vang gì.
Xuân trưởng lão nói với vẻ mặt phức tạp.
Dù sao nếu đối phương có pháp bảo phòng ngự loại linh hồn thì đòn tấn công linh hồn chỉ mang đến hiệu quả rất yếu.
Có điều, linh hồn của các hoang thần trong thế giới này đều yếu ớt đến đáng thương.
Đối với hoang thần cùng cấp, La Chinh hoàn toàn có thể hành hạ đến chết mà không chút kiêng dè.
Hắn vẫn liên tục hấp thu sức mạnh hoang thân, tựa như một cái động không đáy.


Tiếp tục!
Điêu Viễn mỉm cười, nói.

Trước đây, ông lão già nua từng bảo phải cung cấp cho La Chinh mười phần hoang cốt huyết thống, lúc ấy trong lòng Điêu Viễn còn lo lắng, bây giờ mới thấy lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa.

Thể chất của người này không đơn giản như biểu hiện bề ngoài.

Nếu Điêu Viễn trưởng lão đã nói như vậy, Vệ Thông cũng không lo lắng gì nữa.

La Chinh đã ăn khỏe đến thế thì hắn ta đành thẳng tay rút hết nhân số về đây, chuyên môn tinh luyện hoang cốt cho La Chinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.