Chương 2167: Phẫn nộ


Hai người vật lộn trên mặt đất một hồi, bụi mù cuồn cuộn từ dưới đất bốc lên, che khuất tầm mắt mọi người.

Mọi n8gười chỉ nghe được từng tiếng nổ ầm ầm truyền đến.

Không lâu sau, bụi mù tan hết, hai người khổng lồ như hai ng3ọn núi hiện ra, Ánh mắt mọi người đều tập trung tại hai người này...
Vết thương trên cổ đã lấy đi tính mạng của Thượng Long.

Ngươi dám giết người!
Lúc này Kỷ Sưởng đã nổi giận đùng đùng, khí thể vừa mạnh mẽ vừa rộng lớn nổi lên.
Thượng Long là con cháu cùng một chi với Kỷ Sưởng, vô cùng thân thiết với hắn ta, cũng là người được hắn ta bồi dưỡng thành tài, không ngờ hôm nay lại chết ở chỗ này nên đương nhiên Kỷ Sưởng vô cùng đau lòng.
Cường giả giao đấu, một khi trong lòng sợ hãi thì sẽ trở nên bị động.
Cung Lộ xoay người, may mắn tránh được một nhát chém của Trừng Úy.

Keng!
Nhưng Trừng Úy vừa đáp xuống mặt đất, bước lên một bước thì một đường ánh kiếm màu xanh biếc khác lại đuổi sát tới.
Nếu cứ để Đàm Hiên lên đánh, sợ rằng sẽ để cho Trừng Úy đang phẫn nộ giết chết.

Cung Lộ, ngươi lên.
Cơ Mi hạ lệnh.

Vâng.
Cung Lộ đã chờ thật lâu, gã ta chắp tay với đại trưởng lão một cái rồi chuẩn bị xuất chiến.
Thân thể cao đến hàng chục nghìn mét của hắn ta nhảy bật lên, nháy mắt đã đạt tới độ cao trăm nghìn mét.
Trúc kiểm trong tay hắn ta lật lại, vẽ ra một đường ánh kiếm màu xanh biếc giữa không trung, tỏa ra một luồng khí thể kiên quyết và đâm thẳng về phía Cung Lộ.
Cung Lộ thầy Trừng Ủy vừa mới lên đã liều mạng như vậy, có lẽ trong lòng còn chưa chuẩn bị tâm lý xong xuôi nên lúc này chợt thấy khiếp sợ.
Tử Ngọc lơ lửng giữa không trung, đôi mắt hút hồn ánh lên cảm xúc phức tạp, sau đó liền nói:
Kỷ Sưởng, mang thi thể Thượng Long trở về.

Nhưng...
Kỷ Sưởng vẫn hết sức giận dữ.

Bọn họ nói đúng, sống chết là do trời định, thua chính là thua.
Tử Ngọc nói, sau đó quay đầu bay về.
Các vị trưởng lão tộc Xi Vưu, kể cả đám người tiêu Viên cũng đầy vẻ tức giận bất bình.
Lúc này Thượng Long đã bị chặt đứt hai cán9h tay, trên cổ còn có một lỗ thủng to lớn đang chảy máu ồ ạt, đôi mắt khổng lồ càng có vẻ rã rời.
Mà tình hình 6của Đàm Hiên có vẻ cũng không tốt, toàn thân đầy là vết thương rướm máu, ánh sáng vàng quanh thân đã mờ nhạt, rõ ràng l5à bị thương không nhẹ.

Phì! Thực sự là cái đồ khó chơi!
Đàm Hiền gắt gỏng một câu.
Đối mặt với Cung Lộ của tộc Hiên Viên, Trừng Úy vẫn làm hết cấp bậc lễ nghĩa.
Hắn ta chắp tay với đối phương, thản nhiên nói:
Vừa rồi tộc Hiên Viên đã nói, trên lôi đài, sống chết là do trời định.
Cung Lộ chớp mắt một cái, gật đầu:
Đúng, vậy thì sao?

Vậy ngươi vâng theo mệnh trời đi.
Lời vừa dứt, Trừng Úy tức khắc hành động.
Chỉ thấy hắn ta đột nhiên vọt lên hệt như một con thú hoang thời xưa cổ.
Đàm Hiên đánh với Thượng Long một trận, cũng đã bị thương không nhẹ.
Tuy hắn ta đánh chết Thượng Long nhưng bản thân cũng đã mất đi năng lực chiến đấu, theo quy tắc của cuộc chiến này, thực ra ván này vẫn có thể tính là hòa.
Chỉ là, cái giá của thế hòa ấy chính là tính mạng của Thượng Long! Ván thứ ba Trừng Úy xuất chiến, tất nhiên tộc Hiên Viên sẽ không để Đàm Hiên lên đài mà lựa chọn đổi người.
Lúc này Cơ Mi bỗng nhỏ giọng nói:
Cẩn thận một chút, thực lực của tên Trừng Úy này rất mạnh, tộc ta từng có ba người bỏ mạng trên tay hắn, nếu không địch nổi thì lập tức nhận thua.
Trên mặt Cung Lộ hiện lên vẻ khổ sở.
Dù sao Trừng Ủy mà gã sắp phải đụng độ không phải người bình thường, huống chi Đàm Hiên vừa mới giết chết một người bên phía đối phương, bây giờ lại bảo mình đi đối mặt với lửa giận của Trừng Úy, thực sự là quá đen đủi.
Sức mạnh hoang thần trong cơ thể Trừng Ủy phóng ra ngoài, khí thế cũng từ từ nâng lên, thân hình dần dần nhô cao, áo trắng rung lên phần phật, kiến trúc trong tay cũng đón gió phồng lên.
Trưởng lão hai bên vừa có hành động, toàn bộ thế cục lập tức rơi vào thế giương cung tuốt kiếm.
Những năm gần đây hai tộc này vẫn luôn tranh đấu gay gắt, nhưng bao nhiêu năm qua vẫn không hề thực sự khai chiến...

Nếu đã chiến đấu theo lời hẹn thì chắc chắn sẽ có lúc thất thủ, Tử Ngọc, người sẽ không ngây thơ cho rằng chúng ta chỉ so tài thôi chứ?
Cơ Mi cười ha hả.
Lúc này, Tử Ngọc bỗng quay đầu lại, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn:
Ta nói sống chết là do trời định, không chỉ là nói riêng con cháu tộc ta, mà các ngươi cũng như vậy!
Nói xong những lời này, nàng rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Mão Tuyết mím môi, nhìn Kỷ Sưởng ôn thi thể Thượng Long trở về.
Tính tình nàng vốn ngây thơ hồn nhiên, có lẽ là không thể chấp nhận được chuyện Thượng Long vừa mới khua môi múa mép mà giờ đã biết thành xác chết, hai mắt đã ướt đẫm rưng rưng.
Tộc Xi Vưu lặng ngắt như tờ.
Bại hai lần liên tiếp, không những thế còn bị chết một người, đây là điều bọn họ không ngờ tới.
La Chinh đứng tại chỗ, vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Lão cũng là một trưởng lão trong tộc Hiên Viên.
Tử Ngọc thấy thế thì khẽ nhướng mày một cái, thân hình cũng bay lên.
Đại trưởng lão Cơ Mi của tộc Hiên Viên cũng bay đến trung tâm vùng đất hoang này.
Nếu đại trưởng lão hạ lệnh một tiếng, bọn họ đều sẽ không chút sợ hãi mà bằng lòng đánh một trận người chết ta sống với tốc Hiên Viên.
Nhưng Tử Ngọc bày tỏ thái độ như vậy, bọn họ cũng không cách nào phát tác, chỉ có thể nghẹn một cục tức trong lồng ngực.

Tử Ngọc luôn thông tình đạt lý, điều Cơ Mi ta ngưỡng mộ nhất chính là điểm này.
Cơ Mi cười cười, nói.
Trừng Úy cắn môi, hai mắt đỏ bừng, hoàn toàn không còn vẻ nhẹ nhàng bâng quơ như thường ngày.
Hắn ta nói với Tử Ngọc:
Đại trưởng lão, theo trình tự sắp xếp, bây giờ đến phiên ta ra trận rồi phải không?

Ừ.
Tử Ngọc khẽ gật đầu.

Được.
Trên gương mặt anh tuấn của Trừng Úy hiện lên vẻ dữ tợn, trong tay đã cầm sắn thanh kiểm trúc màu xanh nhạt, chậm rãi bước lên phía trước mà không chút do dự.
Ngay vào lúc này, thân thể Thượng Long nhanh chóng thu nhỏ lại, sức mạnh hoang thần nhanh chóng tiêu tan...

Thượng Long!
Sắc mặt Kỷ Sưởng u ám, hóa thành một đường sáng nhanh chóng lao tới, một tay nâng lấy thân thể Thượng Long.
Sau khi tu luyện hoang thần, thân thể sẽ có được sức mạnh mà bản thân trước nay chưa từng có, nhưng khi nào bị vết thương tímạng thì sẽ rất khó chữa trị, đây là có được ắt có mất.
Cho dù Kỷ Sưởng chưa từng hóa thành thân thể hoàng thân nhưng vẫn mang đến áp lực tương đối lớn cho Đàm Hiên.
Đàm Hiên lau máu trên mặt, cười lạnh nói:
Thực lực không đủ còn muốn đánh sống đánh chết, là hắn tự tìm đường chết! Nếu từ bỏ từ sớm thì đâu đến mức ép ta phải ra tay giết hắn!

Ngươi...
Dường như Kỷ Sưởng không kìm chế nổi nữa, muốn lập tức ra tay.

Ha ha, trên lôi đài, sống chết là do trời định, Kỷ Sưởng nhà người định ỷ lớn hiệp nhỏ sao?
Một giọng nói âm trầm quái dị bay tới, một lão già gầy gò thuộc tộc Hiên Viên xuất hiện.
Cung Lộ thấy thế bèn nghiến chặt răng, mạch đao() hẹp dài trong tay xoay ngược lại, đâm thẳng về phía ngực Trừng Úy.

() Mạch đao: Một loại đạo cán dài có từ thời nhà Đường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.