Chương 2170: Tránh


Dù sao, ngay cả Mão Tuyết lợi hại nhất tộc Xi Vưu hiện nay cũng đã bại trận.


Thì ra là như vậy, đúng là ta sơ sót.
Cơ Mi thở dài một hơi, 8chỉ cần tộc Xi Vưu chịu thực hiện giao hẹn thì không có gì phải lo lắng cả:
Đã như vậy, Hạ Vân, ngươi ra đánh tiếp đi.
Lúc này Tiên Trạch mới tho3ng thả nói:
Đã bảo rồi mà, đám phế vật tộc Xi Vưu ấy mà, đừng nói năm người, cho dù năm mươi người tập trung lại thì cũng chỉ là một đám ô hợp.
Không biết đầu óc bọn họ nghĩ như thế nào, có thêm một tên thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục...
Cả tộc Hiên Viên không ai thèm để ý Tiên Trạc6h.
Nhưng ngay cả nàng ta cũng không thể đạt đến trình độ như này...
Trong lòng nàng ta dâng lên cảm giác bất an sâu sắc, nàng ta ý thức được người thanh niên không chút tiếng tăm trước mặt mình không hề tầm thường.
Bọn họ cũng không biết rốt cuộc khả năng của La Chinh đạt đến mức độ nào, nhưng Trừng Úy kể là trong trận chiến trên đồng hoang Vạn Cổ khi trước, La Chinh có thể đánh chết hoang thần cấp trung.
Mà bây giờ La Chinh đã có được Xi Vưu Hoang Thể và vượt qua Nhục Thân kiếp nên chắc thực lực cũng tăng lên rất nhiều, tuyệt đối không thể khinh thường.
La Chinh khẽ nghiêng đầu tránh đi nhát kiểm ấy một cách quá tự tin, khiển Hạ Vân dù có bình tĩnh và dửng dưng đến cỡ nào đi nữa cũng phải kinh ngạc ra mặt.
Làm sao có thể? Do may mắn ư? Hạ Vân không dám tin.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã cao hơn mười nghìn mét...
Nhưng lúc hóa thành hoang thần, hắn quên mất trường kiếm trong tay.
Bọn họ không biết, đây đúng là lần đầu tiên La Chinh sử dụng hoang khí.
Còn mọi người bên tộc Xi Vưu hiện giờ đều đang ngượng chín mặt, tuy rằng rất nhiều người đặt hy vọng vào La Chinh nhưng vừa mới lên đài đã làm rơi binh khí thì đúng là xấu hổ thật.
Kiểm mỏng màu đen sượt ngang qua mặt hắn, lưỡi kiếm cách mà hắn chưa tới ba tấc! Phải biết rằng La Chinh và Hạ Vân đều có thân thể khổng lồ cao hơn ngàn mét.
Sau khi hóa thành hoang thần, độ rộng ba tấc cũng chỉ bằng một sợi tóc của người bình thường.

Xin lỗi.
La Chinh cười nhẹ một cái, dáng vẻ chẳng sao cả.

Không sao.
Hạ Vân lắc đầu, nhìn La Chinh với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt mang theo chút tò mò.
Nó cũng chỉ cách La Chinh ba tấc hệt như lần trước, có điều lần này lại cắt được vài cọng tóc của hắn...

Người này...
Hạ Vân gật đầu, từng ngón tay siết chặt thanh kiếm mỏng màu đen.
Nàng ta nhẹ giọng nói:
Ngươi chuẩn bị xong rồi, vậy ta bắt đầu đây!
Vừa dứt lời, đôi mắt nàng ta chợt lóe lên một tia sáng sắc bén.
Những đòn tấn công tiếp theo của nàng ta sẽ giống như sóng thần vỡ đê, ập tới liên miên không dứt, cho đến khi ép chặt đối thủ vào đường cùng và xé nát từng tầng phòng ngự của đối thủ mới thôi!
Đây là lực kiểm soát mạnh mẽ của Hạ Vân! Nàng ta biết cách nhìn thấu đối thủ, thậm chí còn nhìn thấu tiết tấu trận chiến! Tất cả mọi thứ đều sẽ phát triển theo phương hướng mà nàng ta tính sẵn! Xét một cách công bằng thì thực lực của Mão Tuyết cũng không kém Hạ Vân, thế nhưng tính tình Mão Tuyết quá vô tư, đụng tới người khác thì không sao, nhưng đụng phải Hạ Vân thì nàng khó có thể phát huy ưu thể của mình, chỉ có thể bó tay chịu trói.

La Chinh huynh, nhờ vào huynh!
Trừng Úy ngồi dưới đất, vừa xử lý các vết thương lớn nhỏ trên người vừa nói.
Tử Ngọc, Điêu Viễn và các trưởng lão cũng đưa mắt nhìn về phía La Chinh...

Được rồi.
Một tay La Chinh cầm kiếm, ánh mắt nhìn vào Hạ Vân.
Hắn không kích hoạt Xi Vưu Hoang Thể ngay, vì Hạ Vân thể hiện độ kiểm soát sức mạnh của mình quá xuất sắc nên hắn cũng muốn thử một chút.
Nhát kiểm này nhìn như bình thường nhưng góc độ lại vô cùng xảo quyệt! Khi đối mặt với chiêu kiểm này, đa số hoang thần sẽ chọn lui về sau! Chỉ có lui về sau mới có thể tránh nhát kiếm này một cách an toàn.
Thế nhưng, một khi lui về sau thì sẽ trúng kế của Hạ Vân.
Sắc mặt Hạ Vân vẫn không hề thay đổi.
Nàng ta cầm thanh kiếm mỏng màu đen, chậm rãi bước ra ngoài rồi lập tức hóa thành hoang th5ần khổng lồ, đứng yên chờ đợi.
La Chinh tán hết sức mạnh hoang thần đi, tìm lại thanh trường kiếm màu xanh kia rồi bắt đầu lại từ đầu.
Thân hình hắn phình lên lần nữa, trường kiếm cũng phóng lớn theo cơ thể của hắn.
Với khoảng cách gần đến thế, chỉ cần sơ sẩy một chút là nhát kiếm này của nàng ta đã có thể chém nát đầu hắn, vậy mà hắn dám tránh né kiểm này chỉ dựa vào may mắn? La Chinh nở nụ cười, nhìn có vẻ còn bình tĩnh hơn cả Hạ Vân.
Hạ Vân nhìn thấy vẻ mặt ung dung của hắn bèn khẽ cau mày, cánh tay xoay vòng lại một lần nữa.
Thanh kiếm mỏng vốn đâm ra ngoài lại bất ngờ chuyển hướng, chém ngang về phía La Chinh.
Thế nhưng La Chinh bỗng nhiên rụt cổ, kiếm mỏng màu đen cắt ngang qua đầu hắn một cách hết sức hiểm hóc.

Vù...

La Chinh không hề lùi bước mà chỉ hơi nghiêng đầu qua một bên.
Bên tộc Hiên Viên tức khắc cười phá lên ầm ĩ.

Không phải chứ, tên ranh con này còn không biết dùng cả hoang khí?

Rốt cuộc tộc Xi Vưu muốn làm cái gì thế, sao lại phải ra một kẻ như vậy...

Để đến tấu hài chứ còn làm gì?

Ta đoán Hạ Vân có thể hạ đo ván thằng nhóc kia trong một chiêu!
Quả thực dáng vẻ vụng về của La Chinh khiến rất nhiều người khó hiểu, tình huống này chỉ xảy ra đối với những người sử dụng hoàng khi lần đầu tiên.
Đối với hoang thần, động tác này giống như ăn cơm uống nước, tuyệt đối sẽ không quên.
Hạ Vân đứng đối diện La Chinh sửng sốt một lúc mới hiểu được đây là chuyện gì.
Vì vậy, nàng bại dưới tay Hạ Vân cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng lần này Hạ Vân lại đụng phải La Chinh.
không phải may mắn!
Hạ Vân thầm kinh ngạc.
Trong số những người trẻ tuổi, nàng ta là người nắm bắt không gian chuẩn xác nhất, ngay cả Hạ Phong - ca ca của nàng ta cũng không bằng.
Khi thân thể hắn vọt cao lên, thanh trường kiếm kia đột nhiên rơi xuống khỏi bàn tay khổng lồ của hắn...
Đây là lần đầu tiên La Chinh sử dụng hoang khí, tuy Điêu Viễn nói cho hắn biết hoang khí có thể lớn lên theo cơ thể nhưng lại quên dặn hắn phải rót sức mạnh hoang thần vào nó.
La Chinh gật đầu, vuốt ve thanh kiếm màu xanh lục trong tay, thong thả đi tới chính giữa sân đấu.
Hắn nhẹ nhàng thốt ra một chữ
lớn
, sau đó thân hình bắt đầu nhanh chóng phình lớn.

Xoạt!
Thanh kiếm mỏng màu đen dài hơn bốn nghìn mét đột nhiên phóng đi hệt như rắn ra khỏi hang, lao thẳng tới trước mặt La Chinh.
Hạ Vân điều khiển thân thể khổng lồ của mình một cách hết sức tinh tế, bất kể sức mạnh hay là khoảng cách đểu chuẩn xác từng li từng tí một, không hề có chút sai sót nào.
Với ý nghĩ ấy, thanh kiếm mỏng màu đen trong tay nàng ta vung lên nhanh hơn.

Thế nhưng hai chân La Chinh vẫn không hề di chuyển.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.