Chương 2186: Thăm viếng


Tâm trạng của người trong tộc, đặc biệt là Điêu Viễn, Kỷ Sưởng và các đệ tử rất kích động.

Việc giúp tộc Xi Vưu mở rộng thêm một tòa8 cốt tháp là công lao nổi bật hệt như hoàng đế của đám người phàm mở rộng đất đai của mình vậy.

Có điều Tử Ngọc lại hơi lơ đãng về 3việc đó, đôi mắt xinh đẹp của nàng như có như không nhìn thoáng qua La Chinh.
Không biết phải thu nạp bao nhiêu hoang cốt mới được đến thế này, La Chinh thầm nghĩ ngợi.
Lần giao chiến này kết thúc thuận lợi, tiếp theo là phải tìm cách rời khỏi thế giới này, không biết bên ông lão già nua có tính toán gì không.
Bất kể ra sao, hẳn nhất định phải tranh thủ thời gian thu nạp hoang cốt.
Nàng không biết sự xuất hiện của tên này sẽ mang đến 9thay đổi gì cho tộc Xi Vưu, nhưng câu nói của cha quá nửa là vì La Chinh.
Lẽ nào hắn thật sự có thể dẫn dắt tộc Xi Vưu rời khỏi thế6 giới này? Không lâu sau, thuyền xương dần đến gần khúc giữa của cốt tháp Thiên Nam, nơi có một cái khe dài hơn nghìn mét.
Bọn họ c5hỉ cần đi qua cái khe này là sẽ vào được cốt tháp.
Chỉ còn khoảng hai năm nữa là đến lúc ánh sáng phán xét mỗi nghìn năm một lần xuất hiện.
Tuy Tiểu Vân và Phù Sơ vẫn còn an toàn nhưng tất cả mọi quyết định đều phải được hoàn thành trong hai năm này.
Nói gì thì nói, chưa chắc một mình tộc Xi Vưu có thể bảo vệ được đổi tỷ đệ ấy.
La Chinh mở mắt, mỉm cười:
Chỉ sợ không đủ thời gian thôi.

Tu luyện hoang thần là một con đường tắt, thời gian không là vấn đề quá lớn.
Ông lão già nua trả lời.
La Chinh gật đầu.
Chắc hẳn sức mạnh hoang thần trong số hoang cốt này là của bậc tiền nhân để lại nên nó nhanh hơn phương pháp tu luyện của Đại Thế Giới rất nhiều.
Cùng lúc đó, bề mặt của phong ấn to lớn bắt đầu quay.
Bàn tay rộng khoảng mấy chục nghìn mét của Tử Ngọc không ngừng vỗ, còn phong ấn thì không ngừng quay.
Sau khi quay đến một mức độ nhất định, phong ấn bắt đầu vỡ vụn.
Chục nghìn mét, trăm nghìn mét, triệu mét, bốn triệu mét! Cơ thể khổng lồ của Tử Ngọc cũng tạo sức ép không nhỏ với La Chinh.
Chỉ dựa vào sức mạnh thì e rằng hoang thần tu luyện đến bực này còn mạnh mẽ hơn thánh nhân rất nhiều! Lúc vừa đến thế giới này, La Chinh từng thấy người khổng lồ cao hơn nghìn dặm đánh nhau trên đồng hoang Vạn Cổ.
Chắc hẳn độ cao ngay lúc này của Tử Ngọc còn hơn cả người khổng lồ mà hắn từng thấy.

Có điều, ta còn một chuyện chưa rõ.
La Chinh bỗng nhiên nói.

Mời nói.
Ông lão già nua nói.

Ta thấy Tiên Trạch mở sức mạnh huyết thống của mình trong lúc chiến đấu, hình như thần thông ẩn chứa trong sức mạnh huyết thống của bộ tộc Hiên Viên rất mạnh, tại sao hoang thể huyết thống của tộc Xi Vưu lại không có thần thông tương tự?
La Chinh hỏi.
Nếu như không đưa bọn họ vào cốt tháp thì mọi thứ đều sẽ hóa thành khói xanh khi vạn vật bị tinh lọc bởi ánh sáng phán xét, ngay cả bản thân La Chinh cũng không thể rời khỏi nơi này nữa.
Sau khi trở về cốt tháp Xi Linh, La Chinh cũng tranh thủ thu nạp hoang cốt.
Tuy tộc Xi Vưu tích trữ nhiều hoang cốt nhưng Vệ Thông - người phụ trách phân phát hoang cốt, vẫn run sợ trước cách mà La Chinh thu nạp.
Ngay cả Đa Mặc từng tranh giành động Nạp Hoang với La Chinh cũng tâm phục khẩu phục.
Sáu ngày sau, ông lão già nua lặng lẽ giáng xuống trước mặt La Chinh.
Ông ta quan sát sức mạnh hoang thần nồng nặc trong cơ thể La Chinh rồi hờ hững nói:
Cứ theo đà này thì chẳng mấy chốc ngươi sẽ tiến vào cảnh giới hoang thần cấp cao...

Hiển nhiên, người giải phong ấn của cốt tháp Thiên Nam nên là nàng.
Ngay sau đó, Tử Ngọc bay lên và tăng trưởng hình thể trước mắt mọi người.

Vù vù vù...

Dựa theo kế hoạch trước đó, tộc Xi Vưu sẽ dời vài tông môn lớn dưới trướng mình qua cốt tháp Thiên Nam sau khi chiếm được nó.
Nhờ có không gian này, bọn họ sẽ có thể thu nạp nhiều người hoang dã hơn.
La Chinh đi về cốt tháp Xi Linh với Tử Ngọc.
Chẳng qua Vệ Thông không dám hé hé gì, bởi vì toàn bộ tộc Xi Vưu đều đang kể lại đủ loại truyền thuyết về trận đánh giữa La Chinh và tộc Hiên Viên sau khi hắn quay về.
Có thể nói, một mình La Chinh đã giúp tộc Xi Vưu giành được cốt tháp Thiên Nam.
Bọn Mão Tuyết và Trừng Ủy gần như không hề có thành tích gì.
Thay vì nói các tộc lớn tranh giành cốt tháp thì chi bằng nói bọn họ tranh giành
kẽ hở
trong cốt thép, bởi chỉ khi trốn vào đó mới tránh được ánh sáng phán xét diễn ra mỗi nghìn năm một lần.
Một phong ấn màu đỏ to lớn lượn vòng quanh cái khe, xem chừng phong ấn phải rộng đến mấy trăm nghìn mét.
Hơi thở đỏ đậm chậm rãi xoay quanh phong ấn đang tỏa ra cảm giác nguy hiểm như thể cảnh cáo tất cả sinh linh muốn tiếp cận nó.
Mọi người đứng trên thuyền xương và ngước nhìn Tử Ngọc.
Đột nhiên, nàng vươn tay vỗ lên phong ấn.

Bop!
Không khí chấn động mạnh, không gian xung quanh đều hơi lắc lư.
Không lâu sau, nó bay đi theo gió.
Tử Ngọc phân tán sức mạnh hoang thần của mình rồi biến trở về kích cỡ bình thường, sau đó lại quay về thuyền xương.
Mọi người tra xét bên trong cốt thép Thiên Nam một lượt rồi để vài người trong tộc ở lại đóng giữ.
Người bị lưu đày của hai tộc cùng tạo ra phong ấn này nên cả hai tộc đều sẽ biết khi nó bị xóa.

Đại trưởng lão, nên giải phong ấn rồi.
Điêu Viễn ở bên cạnh thấy Tử Ngọc còn ngẩn ra bèn lên tiếng nhắc nhở, trong lòng cũng thấy kỳ quái.
Tử Ngọc khôi phục tinh thần, cười lúng túng rồi gật đầu.
Nếu so sánh ba đầu sáu tay của bộ tộc Xi Vưu với ánh sáng vàng bảo vệ của bộ tộc Hiên Viên thì ắt hẳn sức mạnh huyết thống của Tiên Trạch phải đạt đến một trình độ nhất định mới sử dụng được thần thông ấy.

Ánh sáng màu đen đã mang lại uy hiếp không nhỏ cho La Chinh.

Chắc chắn độ tinh khiết huyết thống của La Chinh không kém hơn Tiên Trạch, nhưng La Chinh chỉ có ba đầu sáu tay chứ chưa nhận được thần thông của huyết thống sau khi vượt qua Nhục Thân kiếp, hơn nữa cũng chưa từng nghe ai nói về nó.

Ông lão già nua mỉm cười:
Huyết thống tộc Xi Vưu ta không thua kém bộ tộc Hiên Viên bọn họ, nhưng ngươi là huyết thống trực hệ của đại tù trưởng nên ta khó mà dự đoán thời gian ngươi mở thần thông huyết thông, chẳng qua ta tin rồi ngươi sẽ mở được thôi.


Suy cho cùng, tộc Xi Vưu không hề có huyết thống vương phẩm trong nhiều năm qua, ngay cả những người bị lưu đày cũng không hiểu nhiều về thần thông huyết thống của bộ tộc Xi Vưu nên ông ta không thể đưa ra đáp án mà cân La Chinh tự lĩnh ngộ.


Đi thôi, đến lúc rồi.
Ông lão già nua lại nói.


Đi đâu?
La Chinh hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.