Chương 2234: Ép sát từng bước


Sau khi La Chinh bị bầy bươm bướm kia bao phủ hoàn toàn, người đàn ông khôi ngô cũng thôi không nhìn hắn nữa.

Tên của hắn ta là 8Lâu Địch, cũng nằm trong lực lượng trung kiên của bộ tộc Trưởng Giám Ngục.
Hắn ta cắn chặt hai hàm răng, hai tay vung lên, ánh sáng màu lam lập lòe ở đầu ngón tay, bươm bướm liên tục bay ra.

Bộp, bộp, bộp, bộp...
La Chinh không thể không dùng kiếm đâm nổ những con bướm này.
Trong nháy mắt, người áo đen của bộ tộc Trưởng Giám Ngục bị loạn đao phanh thây.
Trên nóc nhà phía bên phải, ba người bị lưu đày vừa mới nhảy lên, vẫn chưa kịp đứng vững thì trước mặt họ liền có ba tia sáng xanh lóe lên.

Vu!

Một thanh đao lưỡi vòng lướt qua phía sau nàng ta.
Đối với cơ hội như thế này, sao La Chinh có thể từ bỏ ý đồ được?
Một kiểm làm trung tâm, một kiếm khác cũng nương theo đâm ra.
Sau khi xác định La Chinh đã chết chắc, hắn ta lập tức dành sự quan tâm cho thế cục phía trước nên không lãng phí thời gian với người thanh niên này nữa...
Nhưng khi hắn ta chuyển dời ánh mắt khỏi La Chinh, một luồng hào quang xanh mơn mởn lóe lên từ khóe mắt của hắn ta.
Năng lượng màu xanh lam ấy biến thành ba thanh phi đao, đồng thời cắm vào ngực của bọn họ.
Cách đó không xa, một cô gái tóc nâu quan sát sự việc bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Tốc độ hắn truy kích Lâu Địch bị giảm xuống, nhờ vậy Lâu Địch mới có một chút cơ hội lấy hơi.
Mặc dù như thế, giữa hai người vẫn hình thành tình thể đuổi trốn.

Minh Vi của tộc Nữ Oa.
Lâu Băng nhìn chằm chằm Minh Vi, lạnh lùng nói.
Bộ tộc Trưởng Giám Ngục thường xuyên giáng lâm xuống cốt tháp bằng hóa thân và tuần tra qua lại nên bọn họ biết rất rõ những người bị lưu đày.
Sau đó Lâu Băng sẽ điều khiển6 những con
Tù Điệp
màu xanh kia tiến hành thu gặt.
Nhưng hai bên vừa mới giao thủ, La Chinh lại lẻ loi một mình vọt lên ngăn 5cản bước chân của Lâu Địch, làm vỡ kế hoạch của bọn họ.
Trận chiến duy nhất trong lịch sử của bọn họ chính là nội chiến giữa phái bảo thủ và phái tự do, nhưng so với thảm cảnh lúc này thì nó còn kém xa.
Dù sao, trận chiến hiện tại gần như liên quan tới sự sinh tử tồn vong của bộ tộc Trưởng Giám Ngục.
Lâu Băng đưa tay ra, tia sáng màu lam không ngừng ngưng kết lại, một lần nữa hóa thành từng thanh phi đao rất nhỏ.
Cho dù nàng ta có được ơn huệ của cổ thần, nhưng khi đối mặt với Minh Vi nàng ta vẫn cảm thấy áp lực.
Lúc nàng ta đang định ra tay một lần nữa, đột nhiên bên tai truyền tới một tiếng gió.
Mặt nàng ta biến sắc, lập tức cúi đầu, thân thể cũng vội vàng di chuyển.
Cuối cùng, cô gái tóc nâu thốt ra một chữ.
Phi đao cắm trên ngực của ba người bị lưu đày kia vỡ tung trong nháy mắt, biến thành vô số mảnh vỡ li ti, phủ khắp ngực của ba người bị lưu đày kia.
Gã nhảy lên một cái, ghim luôn tên áo đen vừa bị rơi xuống lên mặt đất.
Trong tay của các hoang thần khác thì cầm các loại vũ khí khác, chăm sóc những vị trí khác trên người của tên mặc áo bào đen này.

Bop!

Mũi kiểm màu xanh lục đâm vào bươm bướm, phát ra một tiếng vang giòn giã.

Vào!

Một tia sáng màu đen xé gió lao đến và ghim vào đùi của một người thuộc bộ tộc Trưởng Giám Ngục, khiến gã ta lăn lông lốc từ trên nóc nhà xuống, rơi xuống đất.
Có thể nói những mảnh vỡ này có sức mạnh vô địch, chỉ trong chốc lát đã khiến lục phủ ngũ tạng của ba người bị lưu đày thủng trăm nghìn lỗ...
Cô gái tóc nâu này chính là Lâu Băng của bộ tộc Trưởng Giám Ngục.

Bộp, bộp, bộp, bộp...
Trong nháy mắt, tất cả những con bướm lao tới trước mặt đều bị trường kiếm của hắn đâm nổ.
Lồng giam được tạo thành từ bươm bướm xuất hiện một lỗ thủng, La Chinh lập tức lao nhanh ra ngoài, xông thẳng về phía Lâu Địch.
Con bướm màu xanh biếc kia lập tức nổ tung, biến mất...
Sau khi đâm nát con bướm đầu tiên, trường kiếm của La Chinh như lưỡi rắn, đâm ra một cái rồi lập tức co lại.
Lâu Địch nhìn ánh kiếm của La Chinh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Đây có thể coi là thời khắc sinh tử, chỉ cần bất cẩn một chút thôi cũng có thể sẽ bỏ mạng dưới kiếm của người này.
Vừa dứt lời, thanh đao lưỡi vòng trong tay nàng ta khẽ chuyển động, phía trên lưỡi đao vòng dính đầy máu bởi vừa rồi nàng ta đã giết sáu tên mặc áo bào đen.

Hừ!

Chân Lý Phương Tinh trong tay của La Chinh lại nhuộm trường kiếm thành màu xanh lục một lần nữa.
Đối mặt với những con bươm bướm ép sát tới mình, mắt La Chinh nheo lại, trường kiếm trong tay khẽ vung ra.
Hai người một lùi một tiến, nhanh chóng vọt từ đầu con đường tới giữa con đường.
Mà ở nơi đây, bộ tộc Trưởng Giám Ngục đang kịch chiến với đám hoang thần và những người bị lưu đày...
Nếu chỉ chậm một chút thôi, nàng ta sẽ bị thanh đao lưỡi vòng này bọc lấy, e rằng thân thể đã bị cắt thành hai đoạn rồi.
Khi Lâu Bằng tránh né lưỡi đao vòng này, mấy thanh phi đao màu lam trong tay nàng ta cũng được phi ra ngoài.

Cái gì...
Lâu Địch thấy cảnh này cũng hơi sững sờ.
Trong lúc ấy, trường kiếm của La Chinh đã đâm thẳng về phía mặt của hắn ta.

La Chinh!

Minh Vi thấy La Chinh cầm trường kiểm trong tay đuổi theo Lâu Địch.

Xoẹt!

Nhưng dù vậy, mũi kiếm của La Chinh vẫn cắt qua trán của hắn ta, để lại một vết máu nhàn nhạt.
Nàng ta không ngờ rằng Minh Vi sẽ lặng yên không tiếng động tìm tới mình.

Thật đáng tiếc...
Minh Vi cười nhạt một tiếng.

Lên!
Mấy hoang thần lập tức đồng loạt tiến lên.
Trong tay của hoang thần cầm đầu cầm một thanh trường kích hình móc câu.
Phía sau nàng ta, Minh Vi bình tĩnh di chuyển thân thể, định xuyên qua khe hở giữa những phi đao kia đoạt lấy tính mạng của Lầu Băng! Kinh nghiệm chiến đấu của Minh Vi cực kỳ phong phú, dù bây giờ nàng ta đã mất hết tu vi nhưng vẫn có thể lợi dụng tình hình xung quanh để phát huy thực lực tới cực hạn.
Nàng ta sẽ không để Lâu Băng có cơ hội chạy trốn.
Có điều, khi những phi đao kia vừa bay vụt ra, Lâu Băng liền thét lên:
Vỡ!
Tất cả phi đao lập tức vỡ thành vô số mảnh vỡ màu lam, ngăn ở trước mặt Minh Vi.
Thừa cơ hội này, Lâu Băng cũng nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Trong tay của nàng ta cảm từng thanh phi đao xếp ngay ngắn thành hình cái quạt trong tay nàng ta.

Vỡ!

Lần này đội ngũ quyết đấu với đám người xâm nhập là 3do ba người Lâu Địch hắn ta, Lâu Băng và Bạch Xã Huyễn dẫn đội.
Trên thực tế, dựa theo kế hoạch ban đầu là Bạch Xã Huyễn và Lâu9 Băng dẫn người của bộ tộc bao vây hai bên trái, phải, chặn đường lui của đám người xâm nhập này.
Thấy người trong tộc mình bị chết từng người từng người một, nàng ta cũng vô cùng đau lòng, cảnh tượng thảm thiết như vậy khiến nàng ta khó mà tiếp nhận được.
Bộ tộc Trưởng Giám Ngục an cư ở trong không gian này cực kỳ an toàn, vốn không tranh quyền thế.
Lâu Địch cũng phản ứng cực nhanh.
Thân thể hắn ta đột nhiên nghiêng về phía sau, vội vàng lui lại.
Song, điều này không có nghĩa là nàng ta không có lòng tin giết chết Minh Vi.
Khi hai người đang giằng co và định ra tay thì phía dưới bỗng nhiên vang lên tiếng nổ liên tiếp, âm thanh kỳ lạ này tức khắc thu hút sự chú ý của hai người.
Kỳ lạ hơn là phía trên trường kiểm trong tay của La Chinh bao phủ một năng lượng quái lạ.

Năng lượng này bảo vệ thanh kiếm, làm từng con bươm bướm kia bị đâm nổ tung, nát vụn...


Ca ca!
Thấy cảnh này, mặt Lâu Băng tràn đầy vẻ căng thẳng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.