Chương 2271: Tâm sự


La Chinh mỉm cười:
Không phải ta đã trở về rồi sao?

Ừ.
Khê Ấu Cầm ngoan ngoãn gật đầu như một chú cừu non.

Sau đ8ó nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ninh Vũ Điệp và Huân đứng cách đó không xa với vẻ cảnh giác:
Ta mặc kệ, bọn họ đến Thần v3ực trước ta, đã chiếm được ưu đãi rồi! Mấy ngày nay chàng phải ở cùng ta!
La Chinh nở một nụ cười khổ, lời lẽ ngang ngạnh 9như vậy cũng chỉ có Khê Ấu Cầm mới có thể nói ra.

Mặc dù tiếng nói của Khê Ấu Cầm rất nhỏ nhưng Ninh Vũ Điệp và Huâ6n đều nghe được rõ ràng.
Ninh Vũ Điệp nhướng mày muốn nổi đóa, Huân ở bên cạnh đột nhiên đè lên tay nàng, lắc đầu v5ới nàng một cái.
Mong muốn của Huân rất đơn giản, chỉ cần La Chinh có thể bình an trở về là tốt rồi, không cần vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà tranh chấp với Khê Ấu Cầm...
Đám người Vũ Thái Bạch cũng vô cùng kiên nhẫn, dù bọn họ cũng có nhiều lời muốn nói với La Chinh nhưng vẫn mặc cho Khê Ấu Cầm
độc chiếm
hắn.
Khê Ấu Cầm rướn cổ lên, kiêu ngạo nói:
Ta là vợ chàng! Đây là điều đương nhiên!

Ngự Thần Phong bĩu môi cười:
Tiểu sư đệ cũng không chỉ có một mình ngươi là vợ!

Nói xong, hắn ta ranh mãnh nhìn về phía Huân và Ninh Vũ Điệp đứng cách đó không xa.
Trừ phi là cường giả Bỉ Ngạn cảnh, hoặc là thánh nhân mới có tư cách dạo chơi trong Hỗn Độn.

Ngồi xuống, tiểu sư đệ.
Tịnh Vô Huyễn trợn mắt một cái, lúc này Ngự Thần Phong mới ngồi xuống.
Vũ Thái Bạch lại không kinh ngạc cho lắm.
Bầu không khí trong Tiên Phủ bỗng trở nên lúng túng.
Ninh Vũ Điệp bị Huân ngăn cản, chỉ có thể thầm trách Khê Ấu Cầm không biết phân biệt hoàn cảnh.
Cuối cùng, người không nhịn được đầu tiên là Ngự Thần Phong.
Thân hình hắn bay vèo
một cái, đi tới bên cạnh La Chinh:
Này, Khê Ấu Cầm, ngươi có muốn triền miên với tiểu sư đệ nhà ta cũng không phải là lúc này đâu!


Liên quan gì tới ngươi!

Một khắc trước còn như cừu non bé bỏng, vậy mà giờ khắc này Khê Ấu Cầm đã trở giọng lạnh lùng.

Không nói chuyện này nữa.
Từ sau khi chia tay ở đất tổ Hàm gia, ngươi đã đi đâu?
Vũ Thái Bạch lại hỏi, đây mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
La Chinh ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng:
Ta rời khỏi Thần vực.

Cứ thế, một nén nhang trôi qua.
Rồi hai nén nhang...
Gần nửa canh giờ trôi qua lúc nào chẳng hay.
Hắn biết thể chất La Chinh đặc thù, không cần phải sợ bị khí hỗn độn ăn mòn, hắn liền tiếp tục hỏi:
Là sư nương đưa người đi sao?


Ừ.
La Chinh gật đầu:
Sau đó ta liên tục rơi xuống, rơi đến tận dưới đáy Hỗn Độn.


Nghe nói bên ngoài Thần vực toàn là khí hỗn độn, ngoài khí hỗn độn cũng chỉ có khí hỗn độn, vô cùng hoang vắng.

Trong Thần vực chưa chắc đã không có từng ấy tài nguyên?
La Chinh mỉm cười:
Hoa Thiên Mệnh cũng bước chân vào đại viên mãn! Thời gian hắn ta cần cũng không nhiều hơn ta!


Hoa Thiên Mệnh?
Vũ Thái Bạch trầm ngâm một lúc rồi nói:
Phương tức thăng cấp lên đại viên mãn của hắn khác hẳn người, đó là làm vô số...

Vũ Thái Bạch biết rõ vai diễn của các đạo tử, đương nhiên hắn cũng biết Hoa Thiên Mệnh có loại thần thông nào.
Ở Thần vực này, nơi có tài nguyên nhiều nhất là đảo nổi, mà La Chinh không thể nào ở trong đảo nổi được.
Mười năm nay hắn cũng không thể trốn mãi trong một hốc núi được, có lẽ hắn nằm vùng trong một gia tộc tuyến hai tuyến ba nào đó chăng?
Biến mất mười năm, khi trở về đã bước vào đại viên mãn, chuyện này đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Người ăn khi hỗn độn để tu thành đại viên mãn sao?
Ngự Thần Phong lại hỏi.
Tuy nói Ngự Thần Phong hỏi ra câu này nghe cực kỳ ngu ngốc, nhưng cũng không sai...
Đa số chân thần chẳng ai suy nghĩ xem bên ngoài Thần vực có gì, mà những chân thần đại viên mãn hiện đang ở đây thì đều biết đại khái về thế giới Hỗn Độn bên ngoài Thần vực.
Hai thứ này đều rất khó có được, nhưng Ngự Thần Phong nắm trong tay rừng Lang Tuyền nên đương nhiên lấy chúng dễ như trở bàn tay.

Mười năm đã bước vào cảnh giới đại viên mãn, ở Thần vực rất khó có được tài nguyên như vậy.
Vũ Thái Bạch vừa ngồi xuống đã cất lời.
Suy nghĩ trong lòng mọi người đều tương tự như nhau.
Qua một trận đấu khẩu, cuối cùng Khê Ấu Cầm cũng hơi ngượng ngùng, đành bất đắc dĩ buông La Chinh ra.
Trong nội viện Tiên phủ, đợi mọi người an vị rồi, A Phúc bưng từng chén tiên trà đã pha xong lên, trong nội viện bỗng chốc bốc lên một hương thơm thoang thoảng thấm vào ruột gan.
Tiên trà này là trà hoang sâu trong rừng Lang Tuyền, được pha bằng sương sớm đọng lại trên cây Long Tiên.

Rời khỏi Thần vực? Chẳng lẽ ngươi trốn vào trong Hỗn Độn?
Giọng điệu của Ngự Thần Phong cao lên tận quãng tám, hắn ta đứng phắt dậy khỏi ghế.
Ngay cả Ngự Thần Phong nắm giữ rừng Lang Tuyền trong tay hay Vũ Thái Bạch có linh sơn Bất Chu, bọn họ đều không có tư cách rời khỏi Thần vực.
Khí hỗn độn sẽ từ từ ăn mòn cơ thế bọn họ, cho đến khi bọn họ không còn lại một mấu thịt hay xương cốt, mà sự ăn mòn này là không thể nào phản kháng.

Có gì khác nhau?
Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ nghi hoặc.

Hắn ta có thể hấp thu bảng đá Giới Luật cho mình sử dụng, đương nhiên tu vị có thể thăng tiến vững chắc, ngay cả giới hạn cảnh giới cũng không có, sớm tu thành đại viên mãn là chuyện đương nhiên.
Vũ Thái Bạch nghiêm mặt nói.

Thôn phệ bảng đá Giới Luật...
Sắc mặt La Chinh đầy kinh ngạc.
Nàng trừng mắt nhìn Ngự Thần Phong như muốn giết người.

Tiểu sư đệ cũng không phải chỉ có một mình người, hắn còn có Nhị sư huynh là ta đây, còn có Đại sư huynh, còn có Cửu Di, ha ha, còn có muội muội của hắn, con của hắn nữa.
Một mình người độc chiếm như vậy cũng không tốt đâu nhỉ?
Ngự Thần Phong nói.
Dù sao Tàng Thư Các trong Tiên phủ cũng có các nghi chép về Hỗn Độn, đây đều là do Cố Bắc để lại.
Không ngờ La Chinh lại lắc đầu:
Dưới đáy Hỗn Độn không hề hoang vắng.
Ở đó có sinh linh tồn tại, hơn nữa còn có rất nhiều cường giả!


Dưới đáy Hỗn Độn còn có người tồn tại? Bọn họ đều là sinh linh vượt cấp?
Lúc này ngay cả người luôn điềm tĩnh như Vũ Thái Bạch cũng phải kinh ngạc.

Tịnh Vô Huyễn trầm tư không nói, đôi lông mày non nớt đột nhiên nhướng lên:
Ở đó có một thế giới sao?



Ừ.
La Chinh chớp mắt:
Đó là một nhà giam! Trong nhà giam này có rất nhiều người bị lưu đày, bọn họ đều đến từ thế giới mẹ...



Thế giới mẹ là nơi nào?
Ngự Thần Phong tò mò hỏi.

Tịnh Vô Huyễn và Vũ Thái Bạch đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó Vũ Thái Bạch mới lên tiếng:
Nghe nói thế giới mẹ mới là tồn tại trung tâm của cả Hỗn Độn.

Nói vậy, những người bị lưu đày bị giam giữ trong nhà lao này đều có tu vi rất mạnh?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.