Chương 23: Ta không phục


Khí thế La Chinh bộc phát ra, nhất thời khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt lại đây. Ngay cả nhóm đệ tử sĩ tộc đứng cách khá xa đằng kia, cũng ôm tâm tình xem trò vui nhìn về phía bên này.


Ha hả, Vương Hoành Chi càng ngày càng nhàm chán rồi, lại mang người đi nhằm vào một kẻ bình dân, không biết chó cùng cũng sẽ rứt dậu sao?
Một vị đệ tử sĩ tộc mặc đồ trắng phe phẩy cây quạt ngọc, nhẹ giọng nói.


Thì tính sao? Có vài con chó cùng đường rồi, cũng không có thực lực mà rứt dậu, tiểu tử này mới chỉ ở Luyện Tạng Cảnh, muốn dứt cũng không dứt được, chỉ là Vương Hoành Chi quả thực rất nhàm chán, lại tốn tâm tư đi đối phó một kẻ Luyện Tạng Cảnh...
Một đệ tử sĩ tộc khác gật đầu đồng tình.

Nhưng một hộ vệ bên người của đệ tử sĩ tộc này lại chắp tay nói:
Hoắc công tử, lát nữa ngài tham gia Huyết Sắc Thử Luyện, nhất định phải chú ý người này.



Hửm? Xin chỉ dạy?
Vị đệ tử sĩ tộc họ Hoắc kia biết rõ hộ vệ bên người mình sẽ không nói lời lung tung, hộ vệ này là cường giả Tiên Thiên Cảnh, hơn nữa là từ trên chiến trường Tu La trở về, vẫn rất biết nhìn người.

Hộ vệ kia nói tiếp:
Thuộc hạ cũng không rõ vì sao, người này tuy rằng chỉ là Luyện Tạng Cảnh, nhưng lại khiến thuộc hạ có cảm giác rất nguy hiểm.


Có thể được hộ vệ của hắn đánh giá như thế, Hoắc công tử nhướng mày, đầy hứng thú nói:
Nói như thế, lần này chỉ sợ Vương Hoành Chi có chút phiền toái nhỏ rồi.


Quan hệ giữa đám đệ tử sĩ tộc cũng không phải bền chặt như thép, thậm chí giữa vài sĩ tộc có mâu thuẫn rất lớn, cho nên Hoắc công tử cũng không đi nhắc nhở Vương Hoành Chi. Đương nhiên, dù hộ vệ của hắn đánh giá rất cao La Chinh, hắn vẫn cho rằng đối với Vương Hoành Chi mà nói, đó cũng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi.

Chỉ có sĩ tộc mới hiểu rõ, Vương Hoành Chi dù cùng là sĩ tộc nhưng lại có năng lực lớn đến thế nào.

Đối với cách nói như đánh thẳng mặt của La Chinh, sắc mặt La Phái Nhiên cùng với đám đệ tử sĩ tộc kia đều có chút khó coi.

Ngọc bội hồ điệp linh hoạt di chuyển qua lại giữa những ngón tay của Vương Hoành Chi, hắn vẫn một bộ vân đạm phong khinh như trước, nhưng trong mắt hắn đã lóe ra sát ý:
Kỳ thật chết với ngươi mà nói là loại giải thoát dễ dàng nhất, ta có rất nhiều cách có thể khiến ngươi sống không bằng chết, muốn suy nghĩ lại lần nữa không?



Không cần! La Chinh ta tuy rằng chỉ có một cái tiện mạng này, nhưng không dễ chết như vậy!
La Chinh cười lớn nói.


Thất ca, nhiều lời với tiểu tử này làm gì? Làm thịt hắn luôn là được!
Một thanh niên thân hình cao lớn từ phía sau Vương Hoành Chi lao ra, hiển nhiên là không kiềm chế được nữa, hắn giơ nắm đấm đánh phủ đầu về phía La Chinh.

Thanh niên này thực lực không tồi, là đỉnh phong Luyện Tủy Cảnh!

Hơn nữa, trên hai cánh tay hắn có phù văn tinh tế lưu động như ẩn như hiện, đây có vẻ là một loại quyền pháp cực kỳ lợi hại.

Đối mặt với một quyền uy lực như thế, La Chinh cũng không tránh né mà đánh ra một quyền, không ngờ lại muốn cứng đối cứng!

Những người xung quanh thấy tình cảnh như vậy đều lắc đầu, nghĩ thầm La Chinh dù có hai ba phần cốt khí, nhưng cũng chỉ là miệng lưỡi lợi hại, dám lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh đối kháng với Luyện Tủy Cảnh, đã thế người ta lại còn là đệ tử sĩ tộc, công pháp tu luyện tất nhiên tốt hơn so với La Chinh nhiều. Cứng rắn đánh tới như vậy, chỉ sợ một quyền này sẽ đánh nát cánh tay La Chinh.

Mạc Xán cách đó không xa cũng há to miệng, trong mắt đều là lo lắng, Mạc Xán biết thực lực La Chinh không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng dù sao hôm qua hắn cũng không nhìn thấy được màn cuối cùng kia. Nên nghĩ thầm cho dù La Chinh có mạnh đến mấy, cũng không có khả năng đối kháng với cường giả đỉnh phong của Luyện Tủy Cảnh, lần này chỉ sợ La Chinh phải chịu thiệt lớn.

Thế nhưng cảnh tượng mọi người dự đoán lại không xuất hiện.

Hai quyền đụng nhau, phát ra âm thanh trầm đục.

La Chinh đứng tại chỗ, hai chân vững chãi đứng trên mặt đất, thân hình không chút sứt mẻ, luồng khí nóng lưu chuyển trong cơ thể đã hóa giải sức đánh một quyền kia của đối phương.

Mà thanh niên cao lớn kia lại bịch bịch bịch lùi về sau tận vài bước, thiếu chút nữa ngã ra đất. Hắn ôm lấy một bên tay, hiển nhiên đã bị thương nặng, mặt cũng đỏ lên.

Đại đa số mọi người đều không ngờ đến kết quả này, trên mặt đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt khi nhìn lại La Chinh cũng kèm thêm sự kính nể. Lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh đối kháng với Luyện Tủy Cảnh, đây cũng không phải là điều người bình thường có thể làm được.

Đặc biệt là hơn một nghìn đệ tử bình dân ở đây, khi nhìn đến La Chinh giáo huấn những tên đệ tử sĩ tộc hống hách kia, trong lòng đều có một loại thống khoái khó diễn tả.

Những người bên cạnh Vương Hoành Chi rốt cuộc nhịn không nổi, một đám đều bắt đầu mắng chửi bao vây lấy La Chinh, chuẩn bị cùng tấn công một lúc.

La Chinh hơi híp mắt, nếu đối phương muốn đánh hội đồng, vậy hắn cũng chỉ có thể liều mạng, nếu muốn chết, liền kéo các ngươi chết cùng!

Nhưng vào lúc này, có người quát một tiếng chói tai:
Các ngươi đang làm gì? Hôm nay là ngày các ngươi tham gia Huyết Sắc Thử Luyện, không phải là ngày để các ngươi đánh nhau!


Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy có đến ba mươi chiếc phi thiên liễn từ phía chân trời bay nhanh đến đây, mà tiếng quát lớn kia chính là từ vị đạo sư Trọng Minh – người phụ trách giám thị Huyết Sắc Thử Luyện, người này mặt vuông chữ điền, mặc một thân áo vải, đứng trên chiếc phi thiên liễn đầu tiên.

Trọng Minh nhảy xuống từ phi thiên liễn, nện bước lôi đình đi tới phía La Chinh, lớn tiếng chất vấn:
Vừa rồi là những kẻ nào đánh nhau?



Bẩm đạo sư giám thị, là hắn!
La Phái Nhiên nhảy ra chỉ vào La Chinh.


Một cây làm chẳng nên non, kẻ còn lại là ai?
Trọng Minh lại hỏi.


Là ta.
Vị đệ tử Vương gia thân hình cao lớn kia vậy mà lại thẳng thắn vô tư thừa nhận.

Trọng Minh gật gật đầu, nói:
Rất Tốt! Hai ngươi đều bị hủy bỏ tư cách tham gia Huyết Sắc Thử Luyện!


Lúc này sắc mặt La Chinh trở nên rất khó coi, nếu là bởi vì việc này mà bị hủy bỏ tư cách tham gia, vậy hắn quá oan uổng rồi:
Đạo sư giám thị, vừa rồi là bọn họ gây sự trước, ta bị ép phải ra tay tự vệ, vì sao lại hủy bỏ tư cách thi của ta?



Dám ở chỗ này đánh nhau, thì phải biết sẽ bị đuổi khỏi Thanh Vân Tông!
Trọng Minh căn bản không nghe La Chinh giải thích.

Tên đệ tử Vương gia kia lại nói:
Đạo sư giám thị, ta đã là đệ tử nội môn của Thanh Vân Tông, không tham gia lần Huyết Sắc Thử Luyện này.



Đệ tử nội môn?
Trọng Minh hỏi:
Là thuộc phong nào?



Bẩm đạo sư giám thị, là Thiên Nhất Phong.
Tên đệ tử Vương gia kia nói thêm.


Ừ, Từ đạo sư của Thiên Nhất Phong các ngươi cũng tới, nếu ngươi đã là đệ tử nội môn thì sẽ bị trừ một trăm điểm tích lũy, lấy đó làm trừng phạt!
Trọng Minh nhanh chóng phán quyết.

Nghe được hình phạt của Trọng Minh, trên mặt Vương Hoành Chi cùng đám đệ tử Vương gia đều lộ ra ý cười, một trăm điểm tích lũy đối với đệ tử bình dân không nơi nương tựa mà nói có thể xem như con số khổng lồ, nhưng đối với đệ tử thế gia thì chẳng đáng để tâm.

Dùng một trăm điểm tích lũy đuổi được La Chinh đi, cái giá này bọn họ rất vừa ý.

Trên mặt hơn một ngàn đệ tử tham gia khảo hạch lộ ra vẻ bất bình, Trọng Minh này căn bản là đang thiên vị cho đám sĩ tộc kia.

Lúc này, toàn bộ đạo sư của ba mươi ba phong ngồi trên phi thiên liễn cũng đã đi tới hiện trường.

Hôm nay, sau khi các đệ tử tham gia vượt qua được Huyết Sắc Thử Luyện, đạo sư của ba mươi ba phong sẽ căn cứ theo thành tích cao thấp, biểu hiện tốt xấu nhận bọn họ vào phong của mình.

Vì sự phát triển của từng phong, tất cả đạo sư tất nhiên sẽ tuân theo nguyên tắc cứ ưu tú mà chọn, lựa chọn những đệ tử xuất sắc nhất vào phong của bọn họ.

Giờ phút này, La Chinh vô cùng không cam lòng. Hắn cảm giác được vị đạo sư giám thị này rõ ràng đang thiên vị, vì thế hắn quyết định dựa vào lý lẽ để đấu tranh cho mình:
Đạo sư giám thị, vừa rồi quả thật không phải là ta ra tay trước, bao nhiêu người ở đây đều chứng kiến cả, ngươi xử phạt ta như vậy không khỏi có vẻ quá bất công!
'


Bất công? Vậy ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có ra tay hay không?
Trọng Minh mặt không đổi sắc hỏi.


Có!
La Chinh ăn ngay nói thật.


Vậy là được rồi! Ngươi không cần nhiều lời, đem thẻ đệ tử giao ra đây rồi cút ra khỏi Thanh Vân Tông!
Trọng Minh duỗi tay đến trước mặt La Chinh.

La Chinh lùi về sau hai bước, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Đạo sư giám thị, ngươi xử phạt như vậy quá bất công, đừng nói ta không phục, hơn một ngàn vị đệ tử thử luyện ở đây cũng không phục!


Trọng Minh không nghĩ tới một tên đệ tử tham gia khảo hạch nhãi nhép mà cũng dám nhiều lời với hắn như thế, còn dám nghi ngờ hắn nữa, liền nổi giận nói:
Lớn mật!


Hắn giơ tay lên đánh về phía La Chinh.

Một bàn tay của Trọng Minh cũng không vận chuyển bất cứ công pháp gì, nhưng hắn đã sớm bước vào Tiên Thiên Cảnh nhiều năm, một thân sức mạnh đã đột phá cực hạn thân thể.

Đối mặt với một bàn tay này, mặt La Chinh cũng biến sắc. Cho dù thân thể hắn có thể so với huyền khí, có thể hóa giải phần lớn lực đánh vào nhưng hắn cũng không phải mình đồng da sắt không hỏng hóc gì, sức mạnh này vượt xa cực hạn thân thể hắn có thể tiếp nhận. Nếu bị đánh trúng, hắn dù không chết cũng trọng thương.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng nói trong trẻo vang lên:
Trọng Minh, ngươi muốn làm gì?


La Chinh cùng Trọng Minh đều nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy cách đó không xa là một người phụ nữ mặc y phục màu xanh ngọc bích, cực kỳ xinh đẹp.

La Chinh nhớ rõ người phụ nữ mặc áo xanh này, hôm qua thông qua Hải Thí, hắn đã từng thấy nàng.

Mà Trọng Minh khi nhìn thấy nàng, khuôn mặt trông như sư tử phẫn nộ cũng lập tức bình tĩnh trở lại, tận lực dùng khẩu khí bình thản nhất nói:
Không có gì, chỉ là giáo huấn một tên đệ tử không tuân thủ quy củ khảo hạch mà thôi.


Trọng Minh rất biết rõ, đụng đến người phụ nữ áo xanh trước mắt này sẽ phiền toái thế nào. Dù đánh chết, hắn cũng không muốn bị người này hỏi chuyện, nghĩ vậy liền muốn nhẹ nhàng cho qua việc này.

Kỳ thật chuyện vừa xảy ra, Tô đạo sư đã thu toàn bộ vào mắt. Nếu Trọng Minh đánh những đệ tử thử luyện khác thì cũng thôi, cho dù nàng có dồi dào tinh lực cũng sẽ không rảnh mà đi khắp nơi xen vào chuyện của người khác. Nhưng Trọng Minh lại cố tình nhằm vào La Chinh.

La Chinh chính là người mà nàng đã sớm chấm trước, người nàng cho là hắc mã lớn nhất của cuộc tuyển chọn đệ tử tháng này lại cứ như vậy bị Trọng Minh đuổi ra khỏi Thanh Vân Tông sao? Đây là chuyện Tô đạo sư tuyệt đối không cho phép xảy ra.


Không tuân thủ quy củ? Rốt cuộc hắn không tuân thủ quy củ chỗ nào?
Tô đạo sư lại hỏi.


Hắn đánh nhau với người khác, vi phạm môn quy của Thanh Vân Tông.
Giọng nói của Trọng Minh lại thấp hai phần, hắn nghe ra được Tô đạo sư rõ ràng là đang đến làm rõ nguyên nhân.


Ta không đánh nhau với người khác, là bọn họ ra tay đánh ta trước, ta bị ép phải tự vệ!
La Chinh bắt lấy cơ hội này, biện bạch cho mình.

Trọng Minh biến sắc, đang muốn động thủ với La Chinh, nhưng lại bị Tô đạo sư lạnh lùng chất vấn:
Trọng Minh, ngươi làm đạo sư giám thị phải phân rõ đúng sai, vì sao ngay cả quyền tranh luận của vị đệ tử tham gia khảo hạch ngươi cũng không cho? Chẳng lẽ trong lòng ngươi có gì mờ ám?


Nghe được chất vấn lạnh lùng của Tô đạo sư, Trọng Minh lập tức kêu hỏng, bà cô này tức giận rồi. Chuyện hôm nay không thể cho qua được rồi, hắn chỉ có thể trưng ra vẻ mặt tươi cười nói:
Tô đạo sư, trong lòng ta nào có gì mờ ám, chỉ là việc nhỏ...



Việc nhỏ cũng để hắn nói cho rõ ràng! Vị đệ tử thử luyện này, ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô đạo sư hỏi.


Là do bọn hắn!
La Chinh chỉ về phía đám người Vương Hoành Chi cùng La Phái Nhiên nói:
Bọn họ vô cớ tìm ta khiêu khích sinh sự, là tên kia xông lại đây đánh ta, ta chỉ tự vệ mà thôi!


Trọng Minh lại cười lạnh nói:
Thằng oắt, đây chỉ là lời nói một bên của ngươi, ở đây có ai dám đứng ra chứng minh cho ngươi không?


Hiện trường lập tức yên lặng một cách tuyệt đối, Vương Hoành Chi lộ ra ý cười thản nhiên, mà La Phái Nhiên thì đắc ý cười lên. Đệ tử sĩ tộc tất nhiên sẽ không bởi vì vạch trần chuyện này mà đắc tội với Vương Hoành Chi, mà hơn một ngàn đệ tử bình dân thì càng không ai dám đứng ra chứng minh?

Đúng như những gì bọn hắn nghĩ, dù chuyện này phát sinh trước mặt bao người, dù vừa rồi lòng có bất bình nhưng hiện tại lại không một ai dám đứng ra.

Hiện tại đứng ra, chính là đắc tội với Vương Hoành Chi, nhóm đệ tử bình dân nào có ai dám, ngại mình sống lâu quá rồi sao?


Ta có thể chứng minh!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.