Chương 2316: Bình tĩnh


Vậy Hàm Thanh Để thì sao? Sao ông ta có thể phát hiện ra? Đông Phương Thuần Quân vừa bất ngờ vừa nghi hoặc về điều này.

Nhưn8g hiện tại cũng không phải lúc để suy nghĩ vấn đề ấy, bởi đám tiểu quái vật này không hề đơn giản!
A...

Lại một con tiểu quái vật khác xông tới.
Tốc độ của nó cũng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, trong tay còn cầm theo một thanh đại đao bằng xương dài chừng mười mét, hoàn toàn không tương xứng với thân thể chỉ được một mét của nó.

Tốc độ này...
Chúng ta căn bản không thể bắt được!

Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi màn sương tím này thì hơn...

Còn ở chỗ này thì chẳng khác nào mặc người xâu xé...
Hiện tại, kể cả thánh nhân, á thánh lẫn đại viên mãn đều tập trung cảnh giác cao độ.
Ông ta nhảy lên, hai tay bỗng nhiên hợp lại, một vầng sáng đẹp mắt có màu xanh nhạt tỏa ra từ hai tay ông ta.
Một thanh trường thương tỏa ra hơi lạnh thấu xương chợt xuất hiện Mỗi một thánh nhân ở đây đều có năng lực hủy thiên diệt địa, chỉ là hiện giờ bị vây ở cái nơi quỷ quái này, không thể phóng thần thức ra ngoài nên chẳng khác nào hai tay hai chân bị trói chặt.
Mặc kệ là hắn ta, hay là những người khác thì đều khó lòng chấp nhận!
Ai nói ta không ghê gớm như các ngươi tưởng tượng, ha ha ha...
Tiểu ác ma cười gian, lập tức vung tay ném nhẹ một cái, đầu của á thánh lộn một vòng trên không trung.
Khi cái đầu sắp sửa rơi xuống đất thì ở vị trí ấy lại bỗng xuất hiện một con tiểu ác ma khác mở to cái miệng như chậu máu, một ngụm nuốt chửng đầu của á thánh Lãnh gia vào trong bụng, thuận tiện còn vỗ bụng trước mặt các vị thánh như đang khiêu khích, liên tục phát ra tiếng cười quỷ dị.
Ngay khi Lãnh Diệu bị kéo xuống, lại có một cây đại đao bằng xương xẹt ngang qua vị trí ban nãy của ông ta.
Người thi triển bàn tay ảo màu đen đương nhiên là Đông Phương Thuần Quân! Nếu không nhờ Đông Phương Thuần Quân kéo một cái, chỉ sợ ngay cả đầu của Lãnh Diệu cũng bị chém xuống.
Hàm trên hàm dưới của con quái vật nhỏ này tách ra tạo thành một cái miệng rộng như chậu máu, còn lớn hơn cả thân thể của mình, vừa mới xuất hiện đã cắn một cái vào bàn tay ảo ảnh màu đen.
Bàn tay ảo màu đen do Đông Phương Thuần Quân ngưng tụ ra tức khắc đứt đoạn, quái vật nhỏ nhanh chóng giải cứu đồng bọn của mình rồi biến mất trước mặt mọi người.

Ha ha ha ha...

Quá ngon!

Á thánh Lãnh gia thực sự đã chết như vậy.
Tiểu quái vật kia lại biến mất trước mắt mọi người bằng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ để lại một làn gió vù vù khiến trong lòng mọi người đều lạnh toát.
Đông Phương Thuần Quân tránh được nhát chém này, nhưng bên cạnh lại xuất hiện một con tiểu quái vật khác.
Thế nhưng tốc độ kinh khủng đến thế, cho dù bọn họ có đề phòng thể nào cũng chẳng có tác dụng! Nếu có thể sử dụng thần thức để cảm nhận sự tồn tại của bọn chúng, xác định vị trí của bọn chúng để sớm đưa ra phán đoán thì còn có thể đánh một trận...
Trong tình trạng như bây giờ, ngoại trừ Đông Phương Thuần Quân, những người khác chỉ có thể mặc kệ cho bọn chúng xâu xé! Sắc mặt Đông Phương Thuần Quân vẫn bình tĩnh như trước:
Mọi người cố gắng dựa vào gần nhau, những vật nhỏ này không ghê gớm như các ngươi tưởng tượng.
Những người khác nghe xong liền lập tức di chuyển vị trí của mình, đều dựa vào phía sau Đông Phương Thuần Quân.
Nghe vậy, Đông Phương Thuần Quân chỉ cười lạnh:
Bản thân người còn khó giữ mình thì có cách gì khiến ta hối hận?

Nhưng khi vừa dứt lời, ông ta đột nhiên cảm nhận được gì đó, lập tức quay đầu.

Chết đi!

Lúc này Lãnh Diệu đã không thể nhịn được nữa.
Khi họ tập trung nhìn kỹ thì thấy một con quái vật nhỏ đã đứng ngay trước mặt mọi người, mà trong tay con quái vật nhỏ này còn có thêm một cái đầu người!
Nhị đệ!
Lãnh Diệu kinh hoàng biến sắc, vội quay đầu nhìn lại.
Đầu của á thành Lãnh gia đã bị đồng loạt chém xuống, đầu người trong tay quái vật nhỏ kia chính là của á thánh Lãnh gia.
Lãnh Diệu đang sắp sửa thi triển thần thông thì phía sau ông ta đột nhiên xuất hiện một bàn tay ảo màu đen.
Nó bắt lấy Lãnh Diệu, lôi ông ta xuống khỏi không trung, nện
rầm
một cái xuống đất.

Bình tĩnh một chút.
Đông Phương Thuần Quân khuyên nhủ.
Lãnh Diệu thấy đệ đệ của mình ngã xuống, đương nhiên không thể đè nén kích động.
Tiểu quái vật bị 3bàn tay ảo màu đen của Đông Phương Thuần Quân bắt được vẫn điên cuồng giãy giụa.
Nhưng nó đã rơi vào tay Đông Phương Thuần 9Quân, nào còn cơ hội chạy trốn?
Phập!
Tay phải Đông Phương Thuần Quân đột nhiên bóp chặt lại.
Nhưng nó vẫn điên cuồng tru tréo lên, thoạt nhìn không bị thương tổn gì!
Sinh mệnh lực của thứ này thật ngoan cường, rốt cuộc là cái quỷ gì...
Một thánh nhân sợ hãi thốt lên.
Đông Phương Thuần Quân lắc đầu:
Đúng là rất kỳ lạ...

Đồ đáng chết, buông ra, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!
Tiểu quái vật kia thét lên chói tai rồi đột nhiên nói lời uy hiếp.
Bàn tay ảo to lớn màu đen c6ũng phát ra sức mạnh khổng lồ, nắm chặt tiểu quái vật kia.
Dưới sức mạnh kinh khủng như thế, thân thể tiểu quái vật liền vặ5n vẹo biến dạng.

Vù!

Bên tai mọi người vang lên một tiếng gió hú cực nhanh, sau đó lập tức cảm nhận được một trận gió lướt qua bên mặt.
Hiện tại cũng chỉ có ông ta mới có thể bảo vệ bọn họ mà thôi.
Nhưng ngay khi Đông Phương Thuần Quân vừa mới dứt lời...
Ông ta đâu ngờ vì chuyện này mà mình cũng suýt mất mạng, điều này khiến ông ta sợ hãi một hồi.

Chỗ dựa lớn nhất của những vật nhỏ này chính là tốc độ, một khi màn sương tím này tan đi, chúng nó sẽ không còn gì đáng sợ.
Mục Hải Cực cũng nhắc nhở.
Lúc mọi người nhìn thấy thanh đao bằng xương kia thì nó đã cách Đông Phương Thuần Quân rất gần.
Đổi thành bất cứ người nào, sợ rằng đều không thể tránh thoát! Nhưng Đông Phương Thuần Quân lại giống như đã biết được từ trước, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, đại đao bằng xương xẹt ngang qua đỉnh đầu ông ta.
Lãnh Diệu gật đầu, ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng vung tay.
Từng đợt hơi lạnh xung quanh ông ta dần lan rộng ra thành một vòng sáng màu trắng sữa!
Xoạt!

Trên mặt á thánh Lãnh gia đầy vẻ sợ hãi và không thể tin nổi...
Hắn ta đường đường là á thánh, căn bản không kịp thể hiện thực lực của mình thì đã bỏ mạng ở đây.
Sau đó vòng sáng chợt lan rộng ra! Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trong phạm vi nghìn dặm xung quanh đều bị đông lạnh.

Ông ta cũng đã suy nghĩ rõ ràng, nếu đã không thể bắt được đảm quái vật này thì cứ ở yên chỗ này là được! Kết giới Băng Vân của Lãnh Diệu thi triển ra có thể khiến cho tốc độ của đám quái vật nhỏ này giảm đi đáng kể.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.