Chương 2389: Cuốn lấy


Sắc mặt Đông Phương Thuần Quân biến đổi, cả người cũng lùi mạnh về sau.

Tốc độ nhanh đến mức làm người ta thấy tự thẹn vì không bằng! Nơi 8Đông Phương Thuần Quân vừa đứng chợt phát ra ánh sáng đỏ.

Vèo...

Tốc độ bay của cô bé nhanh hơn Lãnh Diệu khá nhiều nên khoảng cách truy đuổi giữa hai người nhanh chóng thu hẹp lại.

Vào!

Trong nháy mắt, Lãnh Diệu bay vụt về phía Đông Phương Thuần Quân.

Ta sẽ bao vây cô bé, mọi người cùng ra tay thử xem! Cô bé này...
chưa chắc chịu được!
Đông Phương Thuần Quân đề nghị.
Ánh sáng ấy nhanh chóng biến thành một đóa sen đỏ nở rộ giữa không trung.
<3br>Đóa sen chỉ to cỡ một bàn tay nhưng nhiệt độ lại rất cao, đứng cách nó mấy nghìn mét mà lại như đang đối mặt với một lò luyện nóng hừng hực vậ9y.

Thật nhanh...

Cô bé kia tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lãnh Diệu nên không nghe lọt cuộc đối thoại về cách đối phó mình của bọn họ.

Nhờ vào huynh, Thuận Quận huynh!
.
Chiếc lưới bát quái bỗng nhiên chuyển sang quấn trọn lấy cô bé mắt đỏ.

Phùng!
Một ngọn lửa thoát ra khỏi lưới lớn và hóa thành nhiều đóa sen đỏ.
Đôi mắt cô bé ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Rất rất nhiều năm kể từ ngày được sinh ra, cô bé vẫn luôn ở trong6 quan tài bằng này nên không trao đổi với ai, vì vậy cô bé không biết gì về thế giới bên ngoài cả.

Lãnh Diệu huynh, qua chỗ ta này!
Đông Phương Thuần Quân lên tiếng gọi.
Lãnh Diệu vừa nghe giọng của Đông Phương Thuần Quân thì rất là kích động, sau đó vọt thẳng về phía ông ta! Đông Phương Thuần Quân khẽ vỗ tay, biến tay trái thành một sợi to mảnh màu trắng còn tay phải thì thành sợi tơ màu đen.

Bản sắc vô hình, âm dương dung hợp...
Trong thế giới mẹ, chân ý Âm Dương Hỗn Độn cũng là loại chân ý của đạo cực kỳ mạnh mẽ.
Cô bé vừa đến gần thì nhiệt độ không tài nào cản nổi cũng khuếch tán ra và ập về phía những chiếc lưới bát quái kia...
E là ông ta sẽ phải sử dụng lại phương pháp trước đó! Đề nghị của Đông Phương Thuần Quân khiến đôi mắt cô gái kia sáng ngời, nhưng rồi sự nghi hoặc lại trồi lên:
Nhưng ngươi có thể giữ được cô bé đó chứ?
Ban nãy Đường Lôn chỉ chạm nhẹ vào cô bé mà đã bị đốt thành tro tàn rồi.
Còn thứ gì trong Thần vực có thể giữ được cô bé chứ?
Không thử thì làm sao mà biết?
Đông Phương Thuần Quân nghiêm túc nói.
Tất nhiên sen đỏ không đốt trúng người Lãnh Diệu, có điều đến thánh nhân cũng khó mà chịu nổi nhiệt độ tỏa ra từ nó nên Lãnh Diệu trông rất là thảm hại.
Lúc này, ông ta vô cùng bàng hoàng...
Cô bé mắt đỏ bay vút qua Lãnh Diệu.

Sao lại quay qua đuổi theo ta...
Lãnh Diệu lộ về bất đắc dĩ.
Lãnh Diệu thở phào nhẹ nhõm khi bay lướt ngang qua Đông Phương Thuần Quân.
Đông Phương Thuần Quân hơi nghiêm mặt, hai sợi tơ đen trắng nhanh chóng kéo dài và đan vào nhau thành một tấm lưới bát quái lớn.
Người duy nhất mà cô bé nhìn thấy là c5ô gái kia và Trần Hoàng Dịch Kiếm.
Mỗi lần cô gái kia sao chép Trần Hoàng Dịch Kiểm để xông vào quan tài băng đều hết sức cẩn thận, dù xông vào trong sào huyệt Hàn Sát dưới chân núi lửa bằng thì cũng không nói câu nào, bởi nàng ta lo sợ thân thể Chân Ma có trí khôn.
May mà trí tuệ của cô bé còn rất non nớt, bằng không cô bé đã có thể giết hết mọi người trong nháy mắt với năng lực của mình rồi.
Vấn đề là, việc bị cô bé mắt đỏ một mực đuổi giết lại làm Lãnh Diệu khổ không thể tả.
Lẽ nào cơ hội mà nàng ta chờ đợi bao lâu nay sẽ tan biến và thân thể Chân Ma thức tỉnh sao? Trong lúc cô gái suy tư, cô bé mắt đỏ đã bắt đầu ra tay!
Vụt!
Cô bé dịch chuyển trong hư không với tốc độ cực nhanh.
Tuy nhiên, vì cái chết của Đường Lôn mà những người có mặt tại đây vẫn luôn đề cao cảnh giác với cô bé.

Ta muốn thức ăn!


Nhanh lên nào!


Phùng!


Phùng!
Trong lúc truy đuổi, cô bé mắt đỏ khẽ vung tay nhỏ lên, biển ra những đóa sen đỏ ở phía sau Lãnh Diệu.
Lúc trước hai quả cầu ánh sáng đỏ và lam đã bổ sung cho nhau nên mới lợi hại đến vậy, thế nhưng năng lượng chứa đựng bên trong quả cầu ánh sáng chung quy vẫn có hạn...
Sau một hồi suy nghĩ, Đông Phương Thuần Quân phát hiện mình không có cách đánh bại cô bé này.
Một luồng khí lạnh lẽo thoát ra và hình thành một bức tường băng rộng lớn phía sau lưng ông ta.
Ngay sau đó, ông ta vội vàng lùi lại!
Phùng!
Cô bé thấy thế bèn chớp chớp mắt...
Có một đặc tính của chân ý Âm Dương Hỗn Độn khá giống với cô bé.
Hai cô bé sẽ bổ trợ cho nhau, mà hai sợi tơ đen trắng kia cũng có quan hệ tương tự như vậy!
Vây!
Đông Phương Thuần Quân thốt ra một chữ.
Ông ta đã dung hợp chân ý Âm Dương Hỗn Độn vào đạo uẩn của mình một cách triệt để.

Roet!
Sợi tơ ấy trông mảnh nhưng lại có sự diệu kỳ khó tả riêng.
Thế nhưng chuyện nàng ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Cô gái cau mày nhìn hai cô bé một đỏ một lam kia.
Cô bé vốn chỉ có trí tuệ tương đương với đứa trẻ hai, ba tuổi, nhưng sau khi lắng nghe mọi người nói chuyện thì đã tăng trưởng thành đứa trẻ bốn, năm tuổi.

Dừng lại!
Cô bé vừa đuổi theo vừa la hét.

Các vị đồng liêu, xin hãy ra tay cứu giúp!
Lãnh Diệu hay một vòng lớn trên không trung rồi lao về phía nhóm người của liên minh các gia tộc quyền thế.
Những người chứng kiến sức mạnh của cô bé kia còn không kịp né nữa là, nào đâu chịu tự chuốc lấy họa?
Phùng!

Lãnh Diệu lộ về phiền não khi nghe giọng nói đầy tính trẻ con của cô bé.
Thật sự không biết trong đầu cô bé này nghĩ cái gì nữa...
Chẳng qua, chúng vừa thành hình thì đã bị cuốn vào trong lưới bát quái, cuối cùng tất cả đều tiêu tan nhanh chóng!
Các vị mau mau ra tay! Ta không giữ được cô bé lâu đâu!
Đông Phương Thuần Quân vội vàng nói.
Những người khác đã chờ Đông Phương Thuần Quân ra lệnh từ lâu, vừa nghe ông ta nói vậy liền lập tức đồng loạt ra tay với cô bé đang bị vây trong lưới bát quái.
Các thành nhân đang trôi lơ lửng trên không trung vừa thấy cô bé muốn xông lại là mạnh ai nấy đều chạy tứ tán...

Hóa thành thức ăn của ta...

Một đóa sen đỏ nở rộ bên trong tường bằng, sau đó tường bằng ầm ầm sụp đổ và bị đóa sen đốt thành sương mù.
Trí tuệ của cô bé đang tăng trưởng nhanh chóng...

Vút vút vút...

Ùng ùng ùng...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.