Chương 2419: Lại sum họp


Nhìn cô gái này, Lê Lạc Thủy như quay về Thần vực vào những năm sơ khai...

Khi đó Linh Thù vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ8 không lo nghĩ chuyện gì.

Thậm chí nàng ta còn chẳng quan tâm vì sao Thần vực lại được tạo ra, vì sao tộc Lê phải rời đ3i.
Nàng ta không cho phép
Ác Nghiệt
trong Hắc Thủy vực sinh ra ý thức của bản thân mà chỉ có thể chịu sự khống chế của một mình nàng ta.
Đồng thời, Linh Thù còn tính sẽ khống chế bộ tộc Ác Ma, thậm chí là khống chế toàn bộ vực sâu Ma vực.
Qua vài lần thất bại, cuối cùng ánh mắt nàng ta chuyển sang thân thể Chân Ma.
Bọn họ muốn lựa chọn một người
sống
tiếp, và cuối cùng Linh Thù chính là người được chọn...
Sức mạnh linh hồn nhỏ nhoi tập hợp toàn bộ oán niệm của cả tộc Lê, hội tụ lại trên người Linh Thù, nhờ thế mới khiến nàng ta trở thành chủ nhân của Hắc Thủy vực.
Về sau, qua rất nhiều thần kỷ nguyên, nàng ta lặng lẽ phát triển Hắc Thủy vực.
Tất cả sự sợ hãi của người tộc Lễ hội tụ lại trong Hắc Thủy vực, trở thành nguồn gốc của sợ hãi trong toàn bộ Thần vực...
Ban đầu Hắc Thủy vực cũng không lớn và sâu đến vậy.
Chỉ có điều, sau này hàng ngàn hàng vạn sinh linh trong Thần vực tưởng tượng về sự sợ hãi cứ tích lũy từng tí một rồi hội tụ lại thành các giọt nước trong đại dương.
Nghe thấy xưng hô của cô gái kia, La Chinh hoang mang khó hiểu.
Cô gái này là em gái của mẫu thân? Đó là dì của mình sao? Nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng không có gì là lạ.
Dù sao cô gái này luôn nói mình là người của tộc Lê, mà người của tộc Lê thì đều chảy chung một dòng máu trong cơ thể.
Trong thế giới thuở sơ khai đó, nàng ta luôn tò mò với tất cả mọi thứ.
Khi đó, biển Thời Gian vẫn chỉ là một9 cái hồ nhỏ, nàng ta thích vẻ đẹp hiếm có của hồ Thời Gian và từng sai người xây dựng một ngôi nhà nhỏ bằng trúc ở bên cạnh hồ.6
Năm ấy, Lê Lạc Thủy biết tộc Lê đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc nên trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Vào giây phút cuối cùng, ông ta muốn luyện hóa tất cả mọi người, nhưng đại trận mà ông ta bày ra bị con và Hoa Thiên Mệnh phá hủy.
La Chinh nói.
Với hiểu biết của mình, Lê Lạc Thủy chưa bao giờ cho rằng Đông Phương Thuần Quân là người vô địch, nhưng chỉ dựa vào mấy người trước mắt này đánh bại ông ta thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Song, khi nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai mình, bà lại không thể không tin.
Cũng nhờ những nỗi sợ hãi này hội tụ lại mới hình thành nên Hắc Thủy vực!


Bọn họ?
Lê Lạc Thủy nhướng mày:
Tất cả người của tộc Lê ta đều ở trong vực sâu Ma Vực sao?
Linh Thú lại lắc đầu:
Bọn họ đã biến mất, vì để trí nhớ của muội mãi không phai mà họ đã hy sinh bản thân mình.
Lúc trước, khi Hiên Viên Vệ đuổi giết tới Thần vực, bọn họ đã dùng phương pháp Liệt Huyết khiến tất cả người tộc Lê trong Thần vực biến thành một bãi máu, trạng thái tử vong thê thảm vô cùng.
Trước khi chết, vô số người tộc Lê phải chịu sự tra tấn vô cùng đau đớn, sinh ra sự sợ hãi cực lớn.
Người của Thần vực gọi đây là hơi thở của hung vật.
Linh Thù mím môi khẽ gật đầu, nhưng rồi lại kiên quyết lắc đầu:
Muội chưa hề chết thật.
Cuối cùng cũng sẽ có một ngày muội trở lại Thần vực, xây dựng lại tộc Lê chúng ta!
Lê Lạc Thủy cảm nhận được sự oán hận của Linh Thù, trong mắt bà lộ ra vẻ không hiểu, bèn đưa mắt nhìn về phía La Chinh.
Điều này có nghĩa là linh hồn họ sẽ mau chóng biến mất, sức mạnh sợ hãi được sinh ra từ họ sẽ lưu lại Hắc Thủy vực.
Sau đó, Hắc Thủy vực mới có thể từ từ hình thành nên các hung vật kỳ lạ, ví dụ như loại hung vật như
Ác Nghiệt
.
Trong tộc Lê đã có người hiểu được điều này, họ mau chóng đưa ra quyết định.
Nghe Linh Thù kể xong, trong mắt Lê Lạc Thủy cũng lộ ra vẻ phức tạp.
Bà cảm thán:
Đúng là khổ cho muội rồi.
Không ngờ vào thời khắc cuối cùng, người của tộc Lê ta lại đấu tranh tới cùng như vậy...
Linh Thù tiến lên phía trước nâng đầu của Lê Lạc Thủy lên, trán của hai người khẽ chạm vào nhau, nàng ta nghẹn ngào nói:
Tỷ tỷ chịu khổ cũng không hề ít hơn muội.
Lê Lạc Thủy vẫn không rõ lắm.
Cấm địa được hình thành từ tín ngưỡng của tất cả các thần dân.
Mặt tốt, mặt xấu, sùng bái, kính trọng đều có thể sinh ra trong cấm địa, chúng đều là các hung vật bị
nghĩ
ra.

Mẫu thân, nơi này là vực sâu Ma Vực.
La Chinh nhắc nhở.
Nghe được câu trả lời của La Chinh, lúc này Lễ Lạc Thủy mới chợt hiểu ra.
Bà lại nói tiếp:
Chẳng lẽ vào thời khắc tộc Lê chúng ta bị diệt, oán niệm của Linh Thù quá nặng nên mới biến thành hung vật ở trong vực sâu Ma Vực?

Không biết vùng hư không tĩnh mịch này là nơi nào?
Nơi đây là tầng thấp nhất của vực sâu Ma Vực.
La Chinh đáp lại:
Đông Phương Thuần Quân...
đã chết rồi.

Chết rồi?
Mắt Lê Lạc Thủy sáng lên, trên mặt bà lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Đúng.
Nhưng chỉ dựa vào oán niệm của một mình Linh Thù mà có thể hóa ra hung vật trong vực sâu Ma Vực ư? Chuyện này không có khả năng cho lắm.

Không phải.
Linh Thù lắc đầu, bình tĩnh trả lời:
Là do oán niệm của toàn bộ tộc Lê quá nặng nên mới hình thành Hắc Thủy vực.
Trong toàn bộ Hắc Thủy vực này tích trữ oán niệm của tộc Lê ta, trước khi chết bọn họ đều cảm nhận được sự sợ hãi mãnh liệt...
Bây giờ tỷ còn rơi vào tình trạng như thế này...
Qua nhiều năm như vậy, hai tỷ muội lại gặp nhau trong tình trạng như thế này, đúng là vô cùng xúc động...

Nhưng nơi này là đâu? Ta bị Đông Phương Thuần Quân bắt nhốt.
Ông ta đâu rồi?
Lê Lạc Thủy nhìn xung quanh, ánh mắt lại rơi vào pho tượng trong suốt màu đỏ ở sau lưng.
Lê Lạc Thủy nhìn chằm chằm Linh Thù, dò xét một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
Muội...
cũng không còn sống nữa, có đúng không?
Tùy nhìn bề ngoài Linh Thù chẳng khác nào người bình thường, nhưng từ hơi thở trên người nàng ta là có thể cảm giác được.
Nàng ta không có hơi thở sinh mệnh của người còn sống mà ngược lại, trên người nàng ta toát ra một luồng sức mạnh tín ngưỡng nồng đậm.
Chỉ 5có nụ cười và vẻ hồn nhiên ngây thơ của Linh Thù mới có thể làm dịu sầu lo trong lòng bà.

Tỷ tỷ! Sao tỷ lại biến thành bộ dạng này...
Linh Thù bay vọt tới, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
Nàng ta muốn ôm Lê Lạc Thủy nhưng giờ đây bà chỉ còn lại cái đầu nên chẳng biết ôm như thế nào.
Cho nên sức mạnh sợ hãi nguyên thủy trong Hắc Thủy vực thời sơ khai là từng cá thể riêng biệt.
Đó là sự sợ hãi của từng người dân tộc Lê, sự sợ hãi này từ khi sinh ra đã mang theo linh hồn.
Người của tộc Lê có ký ức trong Hắc Thủy vực đều nhanh chóng hiểu được tình cảnh của mình.
Chính vì thế mới khiến quy mô của Hắc Thủy vực tăng lên thành trạng thái như ngày nay.
Mặc dù sự sợ hãi cũng thuộc về sức mạnh tín ngưỡng nào đó, nhưng trời sinh đều có dấu ấn ký ức của bản thân.
Ví dụ như một người sợ một thứ gì đó, sự sợ hãi này là đặc trưng của riêng người đó.

Vậy pho tượng này là thứ gì vậy?
Lê Lạc Thủy hỏi.
Pho tượng này tựa như chế tạo riêng cho bà vậy, chỉ có một thân thể phụ nữ mà không có đầu.

Pho tượng này...
La Chinh lộ ra vẻ mặt khác thường.
Hắn thật sự không ngờ Đông Phương Thuần Quân lại giữ lại bảo thể này cho mẫu thân.

Theo như lời Đông Phương Thuần Quân nói thì ông ta muốn lợi dụng sự bất diệt của vũ trụ và năng lực bất tử của bản thân mà luyện hóa ra một thân thể cho chính mình.

Sau khi biết bản thân thất bại, khó thoát khỏi cái chết, trong giây phút cuối cùng lương tâm của ông ta chợt thức tỉnh nên đã để lại bảo thể này cho mẫu thân.

Mẫu thân, người có thể tự đọc đoạn ký ức cuối cùng của ông ta.
Dứt lời, La Chinh khẽ lật tay một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.