Chương 2426: Phá cầm trận


Gã giơ cây đàn ngọc này lên, cao giọng nói:
Khởi trận!
Cây đàn ngọc nho nhỏ kia bỗng nhiên rung lên...

Đồng thời, toàn bộ 8đảo nổi của Đông Phương gia đều chấn động trong phạm vi nhỏ.
Hoa Thiên Mệnh gật đầu, cũng rút Đằng Xà kiếm ra.
Khi luồng khí lạnh đầu tiên hội tụ ở mũi kiếm, Hoa Thiên Mệnh chợt thay đổi phương hướng của Đằng Xà kiếm, đâm xuống mặt đất! Vô số hoa bằng lượn lờ quanh thân Hoa Thiên Mệnh, cuối cùng cuộn trào về phía Đằng Xà kiếm và rót xuống mặt đất.

Nhãi ranh ngông cuồng, chết đi cho ta!
Á thánh kia gảy đàn ngọc.
Tiếng đàn vốn đang nhẹ nhàng bỗng trở nên dồn dập, dâng trào, sát khí dày đặc, mà vầng sáng dây đàn tỏa ra lại biến thành từng đường kiếm ánh sáng sặc sỡ, phóng thẳng về phía La Chinh! Đối mặt với những đường kiếm ánh sáng này, La Chinh không tránh không né, mặc kệ cho chúng chém vào người mình.

Khí thể thật mạnh mẽ!

Là Đông Phương gia.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có cường địch xâm phạm? Ai mà to gan như vậy?

Ha ha, đừng quên Đông Phương Thuần Quân đã chết, nếu gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc muốn lại nắn bóp họ thì Đông Phương gia có ai chống đỡ được?

Nhưng Đông Phương gia có căn cơ...

Căn cơ? Căn cơ là cái thá gì...
Ngoại trừ người trong liên minh các gia tộc quyền thế, những gia tộc khác đều cảm thấy hả hê.
Việc cưới hỏi của Đông Phương gia vô cùng khép kín, phần lớn đều là tự cưới tự hỏi trong tộc, rất ít khi kết hôn với người ngoại tộc, thế nhưng Đông Phương Nghênh Thanh lại quyết tâm đi theo Thiên Kiếm, Đông Phương Hằng Mân cũng không có cách nào.
Ai có thể ngờ thằng nhóc này lại là kẻ địch của Đông Phương gia?
Ngươi tên là Hoa Thiên Mệnh...
Mọi người trong Đông Phương gia đều sững sờ, ngay cả tên á thánh cầm đàn ngọc trong tay cũng vậy.
Song, sát khí trên gương mặt độc ác nham hiểm của gã lại càng ngày càng đậm, tần suất gảy đàn ngọc cũng càng lúc càng nhanh!

Sao lại có sức mạnh kinh khủng bạo ngược như vậy!
.

Thằng nhóc này thực sự là chân thần đại viên mãn ư?

Ngay cả thánh nhân cũng khó mà khống chế sức mạnh như này!
La Chinh đứng giữa không trung, tay cầm trường kiểm sen đỏ nhưng không có ý định ra tay.
Bọn họ đang đọc tổ huấn Đông Phương gia.
Bởi vì Đông Phương gia chiếm giữ trên thân mộc Phù Tang, bọn họ luôn là người đầu tiên nhìn thấy ánh bình minh trên Thần vực, từ đó luôn khoe khoang rằng mặt trời thuộc về gia tộc bọn họ.
Đông Phương gia chiếm cứ đảo nổi hạng nhất nhiều năm như vậy, 3đã chế tạo tất cả mọi thứ trên đảo nổi một cách hoàn hảo.
Đảo nổi này nhìn chẳng khác gì những gia tộc khác, nhưng bên tron9g đảo nổi lại được bố trí những cành cây chặt ra từ thân mộc Phù Tang.
Nhưng rồi thế sự biến hóa vô thường, một tháng trước Đông Phương gia chính là viên minh châu trên đỉnh đầu chúng sinh trong Thần vực, địa vị vững chắc, vậy mà một tháng sau đã tràn ngập nguy cơ...
Đảo nổi chấn động, rất nhiều vòng sáng lần lượt xuất hiện khắp nơi trên đảo nổi.
Những kẻ đối mặt bọn họ là La Chinh.
Hơn trăm đường kiếm chém trúng người La Chinh, vậy mà hắn vẫn vẹn nguyên không chút thương tích.
Ta tên Hoa Thiên Mệnh, xuất thân từ vũ trụ Đại Diễn.
Nghe xong lời Hoa Thiên Mệnh nói, Đông Phương Hằng Mân sững người.
Thật ra ông ta cũng từng nghi ngờ xuất thân của Hoa Thiên Mệnh.
Nói xong, trong tay La Chinh xuất hiện một thanh trường kiểm, từng đóa sen đỏ ẩn chứa hơi thở hủy diệt tràn ra theo lưỡi kiếm.
Mọi người trong Đông Phương gia thấy những đóa sen đỏ này,mí mắt cũng không nhịn được mà giật giật...
Hàm gia, Lãnh gia, Đường gia...
Những người trên các đảo nổi đều ngẩng đầu nhìn lên với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tất cả cành cây và thần văn phối hợp với nhau, tạo t6hành một đại trận bên trong đảo nổi.
Từng có người tuyên bố rằng đại trận này không bao giờ phải dùng tới, bởi vì không ngư5ời nào dám làm xằng làm bậy trên đảo nổi của Đông Phương gia.
Á thánh cầm đàn ngọc thản nhiên nói:
Từ khi đại trận Duyệt Hải Như Yên được xây dựng cho tới nay, đây là lần đầu tiên sử dụng đến nó...
Nếu các ngươi đưa tay chịu trói, ta có thể triệt lui trận này, còn nếu các ngươi vẫn tiếp tục chống đối thì đừng trách ta không nương tay!
Đông Phương Hằng Mân đứng trong một vòng sáng, dâng hiến sức mạnh tín ngưỡng trong cơ thể mình ra.
Đàn ngọc nhẹ nhàng lay động, từng sợi dây đàn tỏa ra ánh sáng sặc sỡ giống như những làn khói xanh biếc mang theo ý vị riêng biệt, nhưng trong ý vị này lại ẩn giấu sát ý mạnh mẽ.

Ha ha, nếu các ngươi đã không tin, vậy chỉ có thể chứng minh cho các ngươi nhìn!
La Chinh giẫm chân đứng giữa không trung, trong nụ cười mang theo ý lạnh:
Năm đó ta bước chân vào đảo nổi, từng nghĩ một ngày nào đó sẽ tắm máu đảo nối của Đông Phương gia! Những vật đổi sao dời, có một vài oán thù đã báo đúng nợ đúng chủ, ta không muốn sát sinh nhiều hơn nữa...

Sức mạnh tín ngưỡng cuộn trào mãnh liệt thông qua vòng sáng dưới chân bọn họ truyền tới, hội tụ trên cây đàn ngọc trong tay á thánh kia.
Giờ khắc này, cây đàn ngọc tỏa ra khí thế kinh khủng! Khí thế kia khuếch tán ra, phóng xạ tới dưới đảo nổi...
Gần như mỗi một con em trong gia tộc quyền thế đều thấy được vòng sáng này, một vài con em gia tộc quyền thế ở khá xa tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu rõ ý nghĩa của nó nên đầu bước chân vào trong đó mà không chút do dự.

Bộp bộp, bộp bộp...
Kể cả chân thần đại viên mãn lẫn các chân thần bình thường đều bước chân vào trong vòng sáng rồi quỳ một chân trên đất, đồng thời dâng hiến sức mạnh tín ngưỡng trong cơ thể của mình ra, miệng còn thì thầm gì
đó.

Đông Phương cuồn cuộn, cho ta hưng thịnh, chảy về Thái Đẩu, giữ vững Thần Dương...

Ông ta nói:
Thiên Kiếm, ta không biết lúc ở vực sâu Ma Vực các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một số việc chỉ cần nói rõ ràng là được rồi!
Hoa Thiên Mệnh sắp xếp lại mâu thuẫn trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định đứng ra.
Hắn ta chắp tay với Đông Phương Hằng Mân một cái rồi nói:
Xin lỗi nhạc phụ đại nhân, tên thật của ta không phải là Thiên Kiếm.
Vậy, thằng nhóc kia vừa nói, hắn và người liên thủ giết chết Thánh Hoàng gia tộc chúng ta là sự thật sao?
Đông Phương Hằng Mân kích động hỏi.
Hoa Thiên Mệnh mím môi, nghiêm mặt nói:
Phải.

Thằng nhóc vô sỉ, ăn nói bậy bạ! Các ngươi đã không biết hối cải, vậy chỉ có thể luyện hóa các ngươi thành cát bụi!
Rốt cuộc á thánh cầm đàn ngọc trong tay cũng hành động.

Xoẹt xoẹt...
Uy lực trong nhát kiếm ánh sáng không kém gì một đòn đánh của thánh nhân.
Đại trận này của Đông Phương gia dựa vào thần mộc Phù Tang mà bố trí, hiệu quả và uy lực quả thực kinh người.

Này...
Đám người Đông Phương Hằng Mân ngơ ngác nhìn hắn.

Đây chính là đòn tấn công có thể giết chết cả thánh nhân đó, thế mà lại không có tác dụng với thằng nhóc kia?

Nhìn như không hề bị thương...

Quái vật ở đâu ra vậy...


Ta không tin ngươi có thể cản trở toàn bộ!
Tên á thánh kia gào lên.
La Chinh không thèm liếc nhìn gã lấy một cái mà chỉ cúi đầu nói với Hoa Thiên Mệnh:
Thiên Mệnh huynh, tới phiên huynh...
Lúc từng đường kiếm ánh sáng chém tới, ngoại trừ vầng sáng màu vàng quanh thân La Chinh, còn lại gần như toàn bộ năng lượng của hắn đều chuyển hóa cho Hoa Thiên Mệnh ở phía dưới...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.