Chương 2494: D ng hiến



Phập phập phập...


Thân hình La Chinh hơi chấn động một chút giữa không trung, hắn thấp giọng rên khẽ một tiếng.8

Lần này có bốn chiếc lông chim đâm trúng hắn, trong đó có ba chiếc cắt qua bờ vai và chân của hắn, một chiếc th3ì đâm xuyên qua ngực.
Trong bóng tối lại vang lên một tiếng trầm thấp, Hoa Thiên Mệnh có thể thông qua thần thức cảm nhận được có máu tươi từ trong cơ thể La Chinh phụt ra ngoài.

Không còn cách nào đầu, chúng ta cùng nhau ngăn chặn tên kia, nghĩ cách để La Chinh thoát khỏi đợt tấn công dai dẳng của hắn.
Trần Hoàng Dịch Kiểm nói.

Không.
Hoa Thiên Mệnh phản bác.
Không ai có thể lung lay căn cơ của Thần vực, thánh nhân không thể, cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng không thể.
Nhưng Hoa Thiên Mệnh là ngoại lệ, hắn ta kế thừa một phần truyền thừa của Xi Vưu, sử dụng năng lực Đằng Xà kiếm ban cho là có thể hấp thu bảng đá.
Mấy năm nay hắn ta đã hấp thu hơn ba trăm bảng đá, đó đã là giới hạn của hắn ta.

Thủ đoạn này của huynh vô dụng thôi!
Hoa Thiên Mệnh nhắm mắt lại, cảm nhận nhất cử nhất động trong bóng tối.

Còn có thể làm thế nào nữa? Đây đâu phải vực sâu Ma Vực!
Trần Hoàng Dịch Kiểm lo lắng đáp.
Ở vực sâu Ma Vực còn có thể sử dụng sức mạnh sợ hãi nguyên thủy, nhưng hắn ta không biết rằng cho dù Linh Thù cho Trần Hoàng Dịch Kiếm mượn toàn bộ sức mạnh sợ hãi nguyên thủy thì cũng không thể phá vỡ áo giáp của Hàm Thương Yên!
Hoa bằng của cô bé này cũng không thể chuyển hóa năng lượng màu đen, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng La Chinh sẽ chết chắc...
Hoa Thiên Mệnh cũng bắt đầu sốt ruột.
Toàn bộ Thần vực có tổng cộng hơn ba trăm nghìn bảng đá thập giới, hơn năm mươi nghìn bảng đá bách giới, tám nghìn bảng đá thiên giới và một bảng đá thống trị.
Những phiến đá này tuy độc lập nhưng thực tế là
một đại trận siêu cấp, cũng là một trong những căn cơ của Thần vực.
Sức mạnh quy tắc tích chứa trong bảng đá quá cường đại, hắn ta khó có thể chịu đựng được.
Dường như loại sức mạnh này cũng không phải do Xi Vưu khởi xướng, cái giá của việc phóng thích sức mạnh này chính là hiến tế tính mạng của mình, cho nên từ khi hấp thu phiên bảng đá đầu tiên, hắn ta đã đi lên một con đường không thể quay đầu.

Åm...
Ánh kiểm trong tay càng lúc càng sáng chói, sau đó biến thành một mặt trời nhỏ, chiếu sáng toàn bộ đồng bằng.

Cái gì?
Trần Hoàng Dịch Kiểm thoáng sửng sốt, không biết Hoa Thiên Mệnh có ý gì.
Có thể ra khỏi vực sâu Ma Vực một cách an toàn, Đông Phương Thuấn Quân - mục tiêu của hắn ta - cũng đã chết, thậm chí bản thân còn chiếm được một món báu vật tín ngưỡng vô giá, Hoa Thiên Mệnh cảm thấy kết cục này cũng không tệ lãm, ít nhất hắn ta có thể chung sống bình yên với Đông Phương Nghênh Thanh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy La Chinh rơi vào đường cùng, Hoa Thiên Mệnh đột nhiên hiểu ra, sứ mệnh của hắn ta vẫn chưa kết thúc, chẳng qua chỉ bị hoãn lại mà thôi.
Dứt lời, Trần Hoàng Dịch Kiếm tiền nhanh về phía trước, vừa tránh thoát trường thương từ trên đỉnh đầu phóng xuống vừa vung trường kiếm lên chém.
Hàng loạt nhát kiểm hóa thành từng tấm lưới kiếm bao phủ Hàm Thương Yên.

Cạch cạch cạch cạch cạch...
Nhưng lưới kiếm của hắn ta không thể chém vỡ áo giáp của Hàm Thương Yên, Hàm Thương Yên cũng không hề để ý tới hắn ta mà chỉ một mực truy cùng diệt tận La Chinh.
Huynh hỏi để làm chi?
Trong lúc bận bịu La Chinh vẫn dùng chân nguyên truyền âm lại để giải thích, nhưng nói được một nửa thì bỗng nhiên ý thức được vấn đề.
Nghe La Chinh nói, Hoa Thiên Mệnh chợt mỉm cười:
Vậy là được rồi...
Nhớ giúp ta chăm sóc Nghênh Thanh, hy vọng đây không phải lần cuối cùng chúng ta từ biệt.

Nghe được tiếng rên của La Chinh, sắc mặt của Trần Hoàng Dịch Kiểm và Hoa Thiên Mệnh cách 9đó không xa cũng sa sầm xuống.

Tiếp tục như vậy có lẽ La Chinh sẽ không chịu nổi!
Trần Hoàng Dịch Kiểm truyền 6âm nói với Hoa Thiên Mệnh.
Hắn ta và Hoa Thiên Mệnh tiến vào núi Thánh Nhân chỉ với mục đích tranh giành một vị 5trí thánh nhân chứ không mang trọng trách quan trọng như La Chinh.
Bàn tay cầm Đằng Xà kiểm hơi run rẩy, mặc dù hắn vẫn duy trì bình tĩnh nhưng mồ hôi đã toát ra lấm tấm.

La Chinh...
Hắn ta bỗng nhiên dùng chân nguyên truyền âm:
Món hồn khí Chuyển Thế đó thật sự có thể làm cho người ta đầu thai sống lại sao?
La Chinh đang bị Hàm Thương Yên ép đến mức luống cuống tay chân, lúc này hắn đã dùng hết toàn bộ kỹ năng mà mình có, ngay cả 9527 cũng cảnh cáo hắn rằng nhất định phải kéo giãn khoảng cách với Hàm Thương Yên, bằng không cho dù thân thể hắn có mạnh mẽ thế nào cũng sẽ bị Hàm Thương Yên chơi chết!

Đúng là hồn khí Chuyển Thế có thể làm cho huynh đầu thai, đồng thời còn có lửa ký ức của mình, nhưng không thể mang tu vi vào luân hồi mà phải làm lại từ đầu...
Ngay cả thể tấn công của Hàm Thương Yên cũng thoáng chậm lại, trên mặt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn ta quay đầu nhìn ánh kiểm kia, mắt trừng thật lớn:
Sao có thể như vậy!
Tia sáng kia không ngừng dài thêm, từ mũi kiếm kéo dài đến chuôi kiểm, lại kéo dài đến trên cánh tay Hoa Thiên Mệnh.
Tia sáng phủ kín khiến cánh tay Hoa Thiên Mệnh biến thành tảng đá, kể cả toàn thân hắn ta cũng vậy.

Huynh...
Nghe vậy, trong lòng La Chinh chợt giật thót.
Nhưng vào giờ khắc này, Hoa Thiên Mệnh đã giơ Đằng Xà kiếm lên thật cao.
Mũi kiếm bắt đầu lóe lên tia sáng! Khe núi vốn tối thui đột nhiên xuất hiện một đường ánh kiểm sáng choang xua tan bóng tối, như một ngọn nến bùng lên trong đêm đen, cho dù có nhỏ bé nhưng vẫn có thể lập tức hấp dẫn sức chú ý của mọi người!
Đó là thủ đoạn gì vậy?

Tên kia có thể phá vỡ bóng tối ở đây?

Khí tức thật đặc biệt...
Một vài người đang chạy bán sống bán chết chợt ngoảnh đầu lại, đồng loạt nhìn ánh kiếm bằng vẻ mặt kỳ quái.
Đằng Xà kiểm không ngừng rút đi lực sinh mệnh của Hoa Thiên Mệnh.
Vai, ngực, cổ, thậm chí cả đan điền của hắn ta đều đã biến thành đá.
Giờ khắc này, kiểm vào người đã hoán đổi địa vị, Đằng Xà kiểm như có sinh mệnh, tỏa ra hơi thở sinh mệnh bừng bừng, còn Hoa Thiên Mệnh thì dâng hiến bản thân cho nó, hơi thở của hắn ta không ngừng suy yếu, dần dần hóa thành một pho tượng lạnh băng.

Thiên Mệnh!
La Chinh trừng mắt.

Hắn đột nhiên hiểu ra, dường như cái giá của chiều kiếm này chính là tính mạng của Hoa Thiên Mệnh.

Lúc này hẳn mới nhớ tới vì sao phụ thân lại kiên trì bảo Hoa Thiên Mệnh theo mình đến núi Thánh Nhân! Có lẽ không phải vì để Hoa Thiên Mệnh phong thánh, chỉ là đã tính trước trong núi Thánh Nhân sẽ có kiếp nạn này?
Soat!


Người đá do Hoa Thiên Mệnh biến thành chợt nâng kiểm.

Cánh tay biến thành đá gắng gượng vung kiểm, các đốt ngón tay vang lên một âm thanh giòn giã.

Cánh tay phải đứt gãy, người đá mất đi cánh tay phải rơi xuống từ không trung.


Rắc rắc rắc rắc...
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.