Chương 2513: Giết người


Lúc nhìn thấy đường viền kia, hai tay Hàm Thanh Để bỗng siết chặt, mặt mày căng thẳng.

Sắc mặt Bàng Miểu cũng trở nên thận trọng, l8úc này ngay cả người điềm tĩnh như ông ta cũng thấp thỏm không thôi.


Đừng...
Lôi phạt trên bề mặt đường viền hình người vẫn còn 3lóe lên một vài tia chớp, nhưng quy mô nhỏ hơn rất nhiều.
Mệnh lệnh của Bàng Miểu không cho phép làm trái, nhưng các thánh nhân do dự ra mặt, không hề nhúc nhích.
Lôi phạt mạnh mẽ nhường ấy mà còn không giết được La Chinh, bọn họ xông lên để chịu chết sao? Ngay khi trong lòng các thánh nhân còn đang xoắn xuýt thì Hốt Diễm và Tra Diệu đã xông tới.
Dù sao bọn họ và các thánh nhân cũng không cùng lập trường, trận chiến này chỉ có thể người chết ta sống, bọn họ không có đường lui.
Sau khi lội phạt rút đi, cuối cùng thân hình La Chinh cũng hiện ra.
9
Giờ khắc này, con người của tất cả các thánh nhân ở đây đều phóng đại, giống như không thể tin vào sự thật.

Bình yên vô sự...6
Mục Hải Cực thì thào.
Những thánh nhân phản ứng mau hơn một chút đã hiểu ra cảnh tượng này có ý nghĩa như thế nào.

Chỉ cần có thể lao ra khỏi phạm vi nghìn dặm là được, tốc độ của chúng ta nhanh hơn!
Trong lòng Cưu Thánh cũng hơi kinh hãi, nhưng ông vẫn nói bằng giọng trầm tĩnh.
Tuy nhiên, quyền trượng Trầm Mặc của Thi Tiểu Xảo cùng lắm chỉ có thể duy trì trong vòng sáu hơi thở mà thôi! Cho dù Cưu Thánh và Thi Tiểu Xảo có cực lực bỏ chạy thì vẫn không thể nào ra khỏi khoảng không gian này chỉ trong vòng sáu hơi thở.
Thời gian của quyền trượng Trầm Mặc kết thúc, trong mắt Phổ Triết hiện lên vẻ điên cuồng.

Lách5 tách lách tách...
Toàn bộ lôi phạt đã rút đi, cuối cùng đều hội tụ trong lòng bàn tay La Chinh, hóa thành một con rồng sấm sét cỡ nhỏ, vây quanh bàn tay hắn.
La Chinh nhìn chằm chằm vào con rồng nhỏ một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bàng Miểu ở đằng xa:
Đây là kết quả mà ngươi muốn sao?
Toàn thân Bàng Miểu đã cứng đờ giữa không trung, khóe miệng vô thức giật giật.
Đám Hiên Viên Vệ bọn họ bị giam cầm nhiều năm như vậy, trong khoảng thời gian ấy từng vô số lần ảo tưởng rằng mình có thể rời khỏi phong ấn Hỗn Nguyên, Cuối cùng cũng có ngày đạt được tâm nguyện, không ngờ lại phải đối mặt với kết quả này ư? Sao ông ta có thể cam tâm?
Ra tay! Giết hắn cho ta!
Bàng Miểu gào lên.
Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc đó, nàng ta bỗng nhiên cảm nhận được phía trước tỏa ra một làn sóng dao động không gian.

Bich!
Sau đó truyền đến một tiếng vang nặng nề.

Åm!
Ngay sau đó lại có một tiếng nổ thật lớn, giống như có thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất.
Trong năm Hiên Viên Vệ thiếu mất hai người! Thoắt cái, trong lòng La Chinh đã đưa ra phán đoán.

Xem ra...
phải tạm dừng một chút.
La Chinh mỉm cười với đám người Bàng Miểu đang muốn ra tay.
Toàn thân hắn bắt đầu hóa thành ảo ảnh, sau đó biến mất...
Sau khi dung hợp ý chí sơ sinh, sự hiểu biết của La Chinh về Thần vực đã tiến vào giai đoạn xưa nay chưa từng có.
Tất cả mọi thứ trong Thần vực đều trở nên trong suốt, mọi bí mật đều bày ra trước mặt hắn.
Hậu Bá và Phổ Triết bị quyền trượng Trầm Mặc phong tỏa nên không thể bay lượn, nhưng đây cũng là lúc Phổ Triết thể hiện thể chất kinh khủng của mình.
Trong vực nhỏ này núi non trập trùng trải rộng, song Phổ Triết giống như một con báo săn chạy băng băng, tốc độ chạy trên mặt đất không hề thua kém tốc độ bay trên không của Thi Tiểu Xảo và Cưu Thánh!

Hắn theo kịp rồi!
Thị Tiểu Xảo kinh hoàng ra mặt.
Bàng Miểu đưa tay ra vỗ nhẹ, Liệt Hải Xỉ cũng há miệng ra, từng tia sáng màu máu nổi lên từ trong miệng cá.
Thời khắc ba Hiên Viên Vệ ra tay, một luồng sức mạnh vô hình bỗng truyền tới từ một nơi cực kỳ xa xôi! Dưới sự ảnh hưởng của luồng sức mạnh kia, các thánh nhân đều rơi xuống...

Thị Tiểu Xảo?

Sau khi cảm nhận được luồng sức mạnh ấy, trong lòng La Chinh thoáng kinh ngạc.
Thi Tiểu Xảo rất ít khi sử dụng quyền trượng Trầm Mặc, lúc này đột nhiên sử dụng nhất định là đang gặp nguy hiểm.
Nếu như nàng ta vẫn còn ở trong Thần vực, vậy kẻ có thể đẩy nàng ta vào nguy hiểm chỉ có thể là Hiên Viên Vệ.
Tình hình lúc này không cần ông ta ra tay, nếu Thi Tiểu Xảo và Cưu Thánh thoát khỏi không gian này, ông ta lại tiếp tục mở rộng phạm vi phong tỏa là được.
Cuối cùng, Thị Tiểu Xảo và Cưu Thánh rơi vào tuyệt vọng.
Cưu Thánh còn có cơ hội sống sót, dù sao thánh nhân cũng bất diệt, thế nhưng Thị Tiểu Xảo lại không được may mắn như vậy, nếu nàng ta chết thì sẽ thực sự chết.
Thị Tiểu Xảo từ từ mở mắt, thấy được một bóng lưng gầy gầy và một cánh tay chắc nịch.
Trong cánh tay to lớn kia, những đường gân thô chắc nổi lên, sức mạnh bản nguyên bên trong từng đường gân chầm chậm chuyển động.
Trong con ngươi xinh đẹp của nàng ta hiện lên cảm xúc phức tạp, nàng ta kêu lên gần như vô thức:
La Chinh?
La Chinh ngoảnh đầu lại nhìn, khẽ mỉm cười với nàng ta và Cưu Thánh:
Nguy hiểm thật, nếu không phải người sử dụng quyền trượng Trầm Mặc, có lẽ ta còn không hề hay biết gì...
Cưu Thánh cũng thở dài một hơi, đưa mắt nhìn xuống bên dưới.
Nhưng sau khi toàn bộ không gian bị phong tỏa, sức mạnh của quyền trượng Trầm Mặc cũng không thể phá giải, Cưu Thánh vẫn không thể thi triển dịch chuyển không gian để đưa Thị Tiểu Xảo vào cấm địa Luyện thần.
Cũng may bọn họ có thể cưỡi gió bay đi, chỉ cần lao ra khỏi phạm vi bị giam cầm hơn ngàn dặm này là được.
Hai người không chút do dự, hóa thành hai tia sáng bay vút về phía xa.
Vừa rồi, ngay khi La Chinh xuất hiện, sức mạnh trong nắm đấm kia cực kỳ kinh khủng.
Toàn thân Phổ Triết bị đập xuống, tông vỡ một dãy núi, đồng thời khiến mặt đất lõm xuống thành một cái hố khổng lồ.
Thế nhưng Phổ Triết vẫn không chết, ông ta lồm ngồm bò dậy từ trong hố.
Trong lòng hắn suy nghĩ về vị trí của Thi Tiểu Xảo, vị trí đó lập tức xuất hiện ngay trong đầu hắn như thể đó vốn là chuyện mà hắn nên biết.
Đây chính là sức mạnh biết hết tất thảy.
Đối với La Chinh bây giờ, Thần vực giống như thế giới bên trong cơ thể hắn vậy! Tại một vực nhỏ, đối mặt với Phổ Triết đang nhào tới, Thi Tiểu Xảo đã dốc hết sức đánh một trận, một lần nữa sử dụng quyền trượng Trầm Mặc.

Vù...

Sức mạnh khổng lồ làm dấy lên cơn cuồng phong quất vào mặt, thân hình Phổ Triết đã gần trong gang tấc.
Thi Tiểu Xảo đã nhắm mắt chờ chết, thôi không đấu tranh nữa.
Ông ta cười ha ha:
Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn chạy thoát khỏi tay ta? Mơ mộng hão huyền, ha ha ha...
Nói xong, ông ta nhảy lên, hai chân đạp lên một dãy núi khiến nó ầm ầm sụp đổ.
Phổ Triết nhảy lên, đồng thời xuyên qua không gian, xuất hiện trước mặt Thi Tiểu Xảo.
Hậu Bá cũng thi triển dịch chuyển không gian, đứng ở một nơi cao nhìn xuống.

Phụt!


Trong miệng Phổ Triết hộc ra một ngụm máu tươi, máu tươi hóa thành mũi tên máu, đục lớp đất đá kiên cổ ra một cái lỗ.

Trên mặt ông ta không có chút sợ hãi nào, trái lại còn dâng lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Người như ông ta sinh ra là để chiến đấu, đối thủ càng mạnh thì càng kích động ý chí chiến đấu của ông ta.


Thú vị, trong Thần vực không ai có thể đánh với ta, ta muốn đấu với ngươi ba trăm hiệp!
Phổ Triết cười to.

Toàn thân ông ta nổi lên hoa văn kỳ dị, năng lượng cơ thể tăng vọt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.