Chương 2545: Tê giác liệt thiên


Minh Vi nhìn theo hướng tay của La Chinh, sau đó con ngươi chợt co lại:
Là Hư Động...

Đây chính là Hư Động?
Gương mặt Trì Nghĩa8 cũng thoáng tái đi.

Y từng nghe về Hư Động và biết nó tồn tại, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy nó.

La Yên ní3u lấy vai La Chinh, hỏi:
Hư Đông là gì?
Minh Vi chớp mắt, nói:
Hư Động là thứ sinh ra sau khi tê giác Liệt Thiên, một trong thậ9p đại hung thủ hỗn độn, xuyên qua không gian!

Sau khi gặp lại phụ mẫu và ca ca, La Yên vẫn luôn sống trong ngập tràn hạnh phúc.
Nàng hy vọng những ngày như thế có thể kéo dài mãi mãi.
Thế nhưng ông trời không chiều lòng người, kể từ khi bị buộc phải bước trên con đường phiêu lưu này, trong lòng nàng luôn tồn tại một nỗi sợ không tên.
Tất cả đều cùng nín thở, không ai dám nói một câu.
Mặc dù Minh Vi có thể giải thích rõ về Hư Động, nhưng toàn bộ những thứ đó nàng ta đều chỉ được đọc trong sách vở chứ chưa từng tiến vào một lần nào.
Có trời mới biết những ghi chép ấy liệu có đúng sự thật hay không? Âm thanh quái quỷ ấy thật khiến người ta sinh ra vài liên tưởng chẳng mấy tốt đẹp.
Minh Vi thấy La Yên căng thẳng cũng bèn an ủi:
Đừng nghe Trì Nghĩa nói bậy, vận may của chúng ta không tệ đến thế đâu...

Vâng!
Ánh mắt La Yên hơi run rẩy, song nàng lại cười nói:
Có ca ca ở bên cạnh, đương nhiên Yên Nhi sẽ không sợ!
Trong lúc mọi người trò chuyện, phi thuyền Lăng Tiếu rung lắc càng dữ dội hơn.
Trì Nghĩa thôi không điều khiển tinh bàn nữa, mặc cho phi thuyền Lăng Tiêu bị sức mạnh từ trong
Hư Động
hút vào.
Chiếc phi thuyền lao dọc theo những đường cong khúc khuỷu, lắc lư và rung giật liên hồi, cuối cùng lao vào trong hư không đen nhánh.
Loại hung thú như tê giác Liệt Thiên được mệnh danh là con cưng của pháp tắc không gian, nó có thể xuyên qua hỗn độn mà không cần dùng đến dịch chuyển không gian.

Không cần dùng đến dịch chuyển không gian?
Hiểm khi nào vẻ mặt La Chinh đặc sắc đến vậy.
Thông thường, về mặt ý nghĩa thì thật ra dịch chuyển không gian vẫn là chui vào lối đi không gian, chẳng qua nếu người thi triển càng am hiểu sâu sắc về không gian thì lối đi không gian sẽ càng vững chắc.
Ví như Minh Vị có thể tạo ra một lối đi không gian dài chục triệu dặm, chỉ cần bước một bước trong đó là có thể đi tới điểm cuối của lối đi này.
Hai vùng tuyệt địa này vô cùng có tiếng tại thế giới mẹ, song lại chưa có ai biết được bên trong hai nơi ấy có hình dạng như thế nào, bởi vì không một sinh linh nào bị cuốn vào đó mà còn có thể sống sót trở ra.
Thấy Trì Nghĩa nói bằng giọng quá nghiêm trọng, La Yên không kìm được mà nắm lấy tay La Chinh, trên mặt thoáng qua nét căng thẳng.

Yên Nhi đừng sợ, chúng ta sẽ không xui vậy đâu, đi tới đâu không tới mà lại chui vào mấy nơi quỷ quái ấy.
La Chinh cười an ủi.
Nhưng mỗi một lần xuất hiện, chúng đều sẽ gây ra những khó khăn khôn lường.
Trong thế giới mẹ chỉ có cường giả cấp cao nhất mới có thể chống lại bọn chúng...

Vậy Hư Động này mang đến nguy hiểm gì?
La Chinh hỏi.
Minh Vi lắc đầu, nói:
Hư Động không có gì nguy hiểm.
Ngay khoảnh khắc khi phi thuyền tiến vào Hư Động, tất cả mọi người chìm vào trong bóng đêm.

Hỏa Huỳnh Thạch
được khảm hai bên mạn thuyền vốn được dùng để chiếu sáng cũng chẳng còn chút ánh sáng nào, vô cùng quỷ dị.
Từng tiếng gào thét vang vọng tới từ nơi sâu trong bóng tối.
Chúng ta sẽ chết chắc.

Trong hỗn độn nhìn thì như chẳng có thứ gì, đó là vì hỗn độn quá đỗi rộng lớn nên người khác mới cảm thấy nó trống trải mà thôi.
Trên thực tế, trong hỗn độn ẩn chứa rất nhiều tồn tại bí ẩn, ví như Quy Khư Mộ Địa và Tuyệt Táng Chi Địa mà Trì Nghĩa vừa nhắc tới.
Nghe nàng ta giải thích xong, La Chinh lại không còn quá căng thẳng nữa.
Hắn mỉm cười, nói:
Nếu Hư Đông chỉ là một cánh cửa giúp băng qua hỗn độn thì chắc chẳng nguy hiểm gì.
Biết đâu cánh cửa này có thể tiết

Thập đại hung thú hỗn độn?
Ánh mắt La Chinh hơi trầm xuống.
Minh 6Vi gật đầu, giải thích:
Thập đại hung thú hỗn độn là những hung thú tự do nằm ngoài thế giới mẹ.
Bọn chúng ẩn nấp ở sâu t5rong hỗn độn, rất ít khi đến gần thế giới mẹ.
Cảm nhận được cảm xúc hiện tại của La Yên, trong lòng La Chinh bỗng dâng trào sự áy náy.
Tuy mẫu thân cho La Yên quyền lựa chọn, nhưng nàng là một cô bé hiểu chuyện, sao có thể từ chối phụ mẫu của mình? Có lẽ đưa nàng đến Lê Sơn là một sai lầm...

Đừng sợ, chắc chỉ một lát nữa thôi là xuyên qua rồi.
La Chinh nhỏ giọng nói.
Đây không phải là tiếng gió rít mà nghe như là âm thanh phát ra do một quái vật khổng lồ nào đó lướt qua không gian.

U...U...
Vù...U...
Âm thanh ấy nghe rất xa, nhưng thi thoảng lại đột nhiên vang lên ngay bên tai mọi người.
Mặc dù ngoài mặt La Yên nói không sợ, nhưng giờ phút này hai tay nàng vẫn cứ tóm chặt lấy La Chinh, cả thân hình đều nép sát vào người hắn, cơ thể cũng hơi run rẩy.
Năm xưa khi còn ở Bất Chu Linh Sơn, nàng luôn rèn luyện trong sự bảo vệ của Vũ Thái Bạch, lần mạo hiểm duy nhất là lúc đi đến cuối Nhược Mộc, có điều khi ấy thực lực La Yên rất mạnh nên ưu thế cũng vượt trội hơn hẳn.
Vả lại lúc đó nàng có La Chinh bảo vệ cho nên không hề biết sợ.
Thánh nhân cũng vậy, họ cũng có thể tạo ra một lối đi không gian dài tương đương, nhưng khác là họ cần mất một khoảng thời gian mới có thể băng qua hết lối đi và đi đến điểm cuối.

Về mặt bản chất, dịch chuyển không gian là một loại năng lực giúp bẻ gãy không gian, còn tê giác Liệt Thiên thì có thể trực tiếp mở một cánh cửa, tùy ý kết nối với bất kỳ chỗ nào trong hỗn độn.
Minh Vi nhìn chằm chằm vào lỗ tròn đen sì kia, nói:
Cửa không gian nơi mà tê giác Liệt Thiên mở ra còn được gọi là Hư Động.

Vậy chúng ta xuyên qua hư không này là sẽ tiến đến một nơi khác trong hỗn độn?
La Chinh lại hỏi.

Đúng, bởi vậy bản thân Hư Động không hề nguy hiểm, chỉ là không biết sau khi vượt qua Hà Đông chúng ta sẽ gặp phải cái gì thôi...
Minh Vinói.
kiệm một ít sức cho chúng ta, giúp chúng ta tiến đến thế giới mẹ nhanh hơn thì sao?
Dù La Chinh lạc quan như vậy, nhưng Minh Vi, Trì Nghĩa và cả những người khác trong tộc Nữ Oa lại chẳng hề nhẹ nhõm hơn chút nào.
Thậm chí Trì Nghĩa còn nói:
Tuy hỗn độn trống rỗng và vô cùng rộng lớn, nhưng trong đó cũng có vô vàn những thứ không biết cũng như những nơi cực kỳ nguy hiểm.
Lỡ như bên kia Hư Động kết nối với Quy Khư Mộ Địa, hay là Tuyệt Táng Chi Địa...
Hắn đau lòng vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của nàng, thầm nghĩ sau khi rời khỏi Hư Động sẽ lập tức đưa La Yên vào thế giới trong cơ thể Minh Vi.

Ở đó nàng sẽ không phải lo lắng sợ sệt như vậy nữa.

Bọn họ cứ thể xuyên qua vùng không gian tối đen ấy khoảng nửa nén hương, La Chinh càng lúc càng nghi hoặc.

Hư Động có thể tùy ý xếp chồng không gian ở hai bên, về mặt bản chất thì đây có lẽ là một phương pháp sử dụng pháp tắc không gian.

Thế nhưng trong vùng không gian tối đen này, hắn lại không hề cảm nhận được chút sức mạnh không gian nào, cũng không biết sao tê giác Liệt Thiên làm được như vậy nữa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.