Chương 2624: Trêu đùa
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1403 chữ
- 2022-02-19 10:13:36
Vương Tiêu vất vả loay hoay trong tường kiếm một lúc lâu mới chui ra được.
Trên gương mặt già nua nhăn nheo của ông ta tràn ngập vẻ hung 8ác, ông ta oán độc trùng La Chinh một cái rồi lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Bởi vì nếu người bước qua tường kiếm thì có lẽ sẽ phiền đến ta phải tự mình ra tay.
Ta không phải thứ rác rưởi như Vương Trạch, người mà lọt vào tay ta thì sống còn không bằng chết, chi bằng biết điều tự mình rời đi.
Thanh niên áo trắng cười nói.
Các đệ tử học cung khác nghe vậy, trái tim đều khẽ nhảy lên.
Bây giờ họ đã hiểu được ý của La Chinh.
Y đang định mang theo người của mình len lén rời đi thì La Chinh bỗng gọi lại:
Ngươi, chờ một chút.
Hai vai Vương Thiệu Kỳ giật nhẹ, y nghiêng đầu hỏi với vẻ mờ mịt:
Chuyện, chuyện gì...
.
Song, độ phù hợp của Vương Thiệu Kỳ chỉ có hai phần mà cũng muốn vượt qua tường kiếm, điều này chứng tỏ độ khó của tường kiếm là rất rất thấp, hoặc là sẽ có những cách khác để bù đắp cho độ phù hợp quá thấp...
Chỉ có hai phần thì chắc muốn vượt qua tường kiếm phải khó lắm chứ? Vậy mà ta thấy hình như ngươi có vẻ rất chắc chắn nhỉ?
La Chinh lại hỏi.
Ta là Triệu.
Lúc mở miệng trả lời, Triệu Hạo mới hiểu ra hình như La Chinh đang đùa bỡn mình.
Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ áy náy:
Thật ngại quá, trí nhớ của ta hơi kém, không nhớ được tên của mấy kẻ rác rưởi.
Lại Hoa Bắc nhỏ giọng cười nói:
Nhìn không ra La Chinh huynh lại biết cách trêu người khác như vậy...
Ngươi, muốn chết!
Mặt Triệu Hạo đỏ ửng lên.
Ánh mắt của mấy thanh niên áo trắng khác cũng tỏa ra sát ý nồng đậm.
Từ trước đến nay, mỗi lần bọn họ ra mặt giữ gìn trật tự ở trường kiếm đều vô cùng nở mày nở mặt, vậy mà lần này không những Vương Trạch bị kẻ trước mắt giết chết mà bản thân họ còn bị làm nhục như vậy, bảo sao họ nhịn được? Thấy khí thể quanh người Triệu Hạo tăng vọt lên như thể muốn ra tay ngay tại đây, thanh niên áo trắng bên cạnh kéo gã lại và nói:
Triệu Hạo, ban nãy Lục đại nhân đã ra mặt, chúng ta không tiện giết hắn ở đây.
Lục đại nhân vừa ra tay đánh Vương Tiêu có địa vị rất cao, tuyệt đối không phải là người mà những thanh niên áo trắng này có thể trêu chọc.
Đừng xúc động, đợi hắn vào trong tường kiếm rồi, chúng ta có một trăm loại phương pháp giết chết hắn.
Một thanh niên áo trắng khác nhìn La Chinh, cười lạnh nói.
Triệu Hạo nghiêng đầu lại, khó hiểu nhìn La Chinh:
Ngươi còn có lời trăn trối nào à? Nếu định xin tha thì thôi miên đi, Vương kỳ chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Bọn ta đương nhiên cũng không có khả năng tha cho ngươi.
Ngươi tên gì?
La Chinh hỏi.
Thiểu chủ của Vương gia này có thiên phú thấp thật, chỉ có mỗi hai phần.
Vương Thiệu Kỳ dù có đến Đạo Kiếm Cung thì cũng chỉ được xem là tầm trung.
Chỉ là, ta thấy người với cái tên rác rưởi Vương Trạch kia cũng là cùng một loại thôi, chưa đủ tư cách đâu!
Trong mắt thanh niên áo trắng lóe lên tia sáng rét lạnh, nhưng gã nghĩ đến kết cục vừa rồi của Vương Tiêu nên cuối cùng vẫn kìm nén xuống:
Dân đen ngạo mạn như người chẳng thể sống nổi trong tường kiếm quá ba ngày! Hy vọng ngươi có thể vào đó nhanh một chút.
Nhớ kỹ tên của ta, ta là Triệu Hạo!
Nói xong, tay áo gã phồng lên, định rời đi cùng những thanh niên áo trắng khác.
Khóe miệng La Chinh hơi cong lên, mấy kẻ này người sau nói năng còn ngông cuồng hơn cả người trước.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói:
Mạng ta vẫn còn đây, nếu ngươi có năng lực thì cứ đến mà lấy.
Ha ha ha...
Thanh niên áo trắng này chính là kẻ ban nãy đã giễu cợt Vương Trạch.
La Chinh lạnh lùng nhìn gã, nói:
Đều là đường chết cả thì người đứng đây nói nhảm với ta có ý nghĩa gì không?
Mọi người bên dưới tường kiếm lập tức cười vang.
Ngay đến các đệ tử học cũng như Nguyệt Bạch Thành và Thu Dịch cũng phải nín lại không dám cười ra tiếng.
Triệu Hạo.
Triệu Hạo đáp.
Cái gì?
La Chinh lại hỏi.
Y đáp ngay mà không cần nghĩ ngợi:
Hai, hai phần...
Chỉ có hai phần?
Lông mày La Chinh khẽ nhướng lên.
Độ phù hợp này có thể nói là rất thấp.
Những kẻ mày mang đến cũng nơm nớp lo sợ.
Ngay cả nhân vật như Vương Trạch mà tên quái vật La Chinh này còn giết dễ dàng đến thế, những kẻ như họ nào có tư cách khiêu chiến La Chinh? La Chinh nhìn chằm chằm Vương Thiệu Kỳ, hỏi:
Độ phù hợp giữa người với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng là bao nhiêu? Vương Thiệu Kỳ còn tưởng La Chinh không chịu tha cho mình, nào ngờ hắn lại mở miệng hỏi chuyện này.
Bọn họ ai nấy đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn La Chinh, trong lòng họ La Chinh quả thật không khác người chết là bao, chẳng qua là chết sớm hay trễ hơn chút mà thôi.
Đợi đã!
La Chinh bỗng kêu lên.
Tuy Tham Thiên Đại Kiếm không thể đo độ phù hợp được, nhưng dựa vào kết quả đọc chân ý của đạo lần đầu là có thể tính ra được đại khái.
Người có khả năng nhất niệm ngộ đạo như La Chinh thì độ phù hợp là mười phần, còn Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành, một lần có thể đọc được hơn bốn nghìn chữ nên độ phù hợp ở vào khoảng bốn phần hoặc cao hơn.
Có thể nhìn ra được ông lão tên Vương Tiểu này thật sự chỉ muốn3 há miệng ra ăn tươi nuốt sống La Chinh, nhưng vì thanh niên vừa rồi cảnh cáo nên ông ta cũng biết nếu bây giờ mà ra tay thì sẽ gánh hậu quả gì.9
Thế là ông ta chỉ đành tạm thời cho qua.
Sau khi bọn họ đi cả rồi, La Chinh mới chầm chậm hạ xuống từ giữa không trung.
Vương Thiệu Kỳ thấy ca ca mình bị giết, Vương Tiêu lại rút khỏi đó nên bây giờ đã chẳng còn hùng hổ gì được nữa.
Với thiên phú của La Chinh chắc chắn sẽ vượt qua được tường kiếm này, toàn bộ các đệ tử học cung không một ai hoài nghi về khả năng đó.
Nhưng còn những người khác thì sao? Có lẽ Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành có thể qua được, nhưng gần trăm đệ tử học cung còn lại thì e là hơi khó.
Bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra được, Vương Tiêu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. <6br>
Mấy thanh niên áo trắng không rời đi cùng với Vương Tiêu, tên đứng cuối hàng thong dong đi tới gần La Chinh, nở nụ cười quái dị.
5Gã nhìn chằm chằm hắn và nói:
Người tiêu đời rồi có biết không? Nếu bây giờ ngươi cứ rời đi như thế thì chắc chắn sẽ bị Vương kỳ chủ đuổi giết, mà nếu người bước qua tường kiếm này thì đón chờ ngươi cũng vẫn là cái chết.
Nghe vậy, La Chinh mỉm cười nhìn thoáng qua gã ta, hỏi:
Không biết tên của các hạ là gì?
Kẻ kia đang định trả lời thì chợt nhớ đến lời trêu chọc mà La Chinh vừa nói, sắc mặt liền sa sầm xuống.
Gã ta hừ một tiếng, sau đó cùng với những thanh niên áo trắng khác bay lượn rời đi.
Vương Thiệu Kỳ gật đầu:
Ta đã bỏ ra rất nhiều năm để tu luyện chân ý Kiểm Vận Vĩnh Hằng, với độ phù hợp của ta thì quả thực rất khó vượt qua tường kiếm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.