Chương 2627: Kỳ chủ


Bọn họ cảm thấy lĩnh ngộ của mình đối với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng đã đạt đến một tầm cao mới! Nếu có thể cung cấp cho họ Ngộ Kiếm Linh D8ịch số lượng vô hạn thì mỗi một người đều có thể tiến vào biển Chân Ý chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.


Chúng ta đi thôi.
La3 Chinh từ tốn nói.

Toàn bộ đệ tử học cung bèn đi theo La Chinh, tiến thẳng đến trường kiếm.

Keng!
Sau một tiếng vang giòn giã, trường kiếm của hắn đâm mạnh vào tường.
Bức tường kiếm này tựa như một cục nam châm khổng lồ, hít chặt trường kiếm lên trên bề mặt của nó.
La Chinh xoay người lại, đứng vững trên tường kiếm, đồng thời cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Hắn giẫm mạnh chân, thân hình liền như một chú đại bàng dang cảnh phi thẳng lên trên đầu tường!
Tốc độ này..
Thanh niên áo vải thấy cảnh này cũng giật mình kinh ngạc.
Hắn ta vốn đang rất tự tin và kiêu ngạo.
Bản thân hắn ta đến từ một gia tộc lớn ở phía Bắc Trung Thần Châu, độ phù hợp đối với chân ý Kiểm Vận Vĩnh Hằng đạt đến bảy phần.
Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành đã tới gần tường kiếm, mấy người Thu Tư Nguyên theo sát phía sau, ngay cả Lại Hoa Bắc cũng chỉ còn cách tường kiếm chứng bảy, tám mươi mét.
La Chinh thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, chắc là toàn bộ đệ tử học cung đều sẽ thông qua cả thôi.
Không biết Thu Hàn Yên mà trông thấy cảnh này sẽ có biểu cảm như nào nữa.
Khi La Chinh còn cách tường k9iếm chứng nghìn mét thì một sức mạnh rất lớn bỗng đẩy thẳng về phía hắn.
Không chỉ mình hắn mà tất cả những người khác đều phải k6hựng lại trước sức mạnh này.

Ô?
Đối mặt với lực đẩy này, thân hình La Chinh chỉ khẽ cong đi là đã thích ứng được, tốc độ tiến l5ên lại lập tức bình thường trở lại.
Thanh niên áo vải nghe được câu trả lời này, trên mặt có vẻ hơi bất ngờ:
Xem ra độ phù hợp của người rất cao.
La Chinh không trả lời mà chỉ cười mỉm.

Có lẽ ngươi cũng có thể trở thành một kỳ chủ.
Thanh niên áo vải còn nói thêm.

Kỳ chủ? Đó là cái gì?
La Chinh nhớ ban nãy mấy thanh niên áo trắng trong tường kiếm đều gọi ông lão kia là kỳ chủ.
Mặc dù kỳ chủ được hưởng nhiều quyền lợi hơn, song cũng cần phải bỏ nhiều công sức hơn để thực hiện nghĩa vụ kèm theo.
Trừ khi có bối cảnh khủng chống đỡ sau lưng, không thì đại đa số người đều ngoan ngoãn tham gia dưới trướng của một kỳ chủ nào đó.

Đủ rồi!
La Chinh đến tầng trên cùng của tường kiếm, trường kiếm trong tay bỗng xoáy tròn, đâm thẳng vào bức tường.
La Chinh khẽ gật đầu hỏi lại:
Chuyện gì thế?

Ngươi uống Ngộ Kiếm Linh Dịch à?
Thanh niên áo vải hỏi.
Hắn ta thấy La Chinh cũng thong dong giống mình nên khá tò mò.

Không.
La Chinh đáp ngắn gọn.
Sau đó La Chinh quay lại nhìn phía bên trong tường kiếm.
Ở đằng sau bức tường cao lớn này là một khoảnh đất trống rất rộng, hiện giờ tại đó đang tập trung hơn mấy trăm người, tất cả đều là cường giả Bỉ Ngạn cảnh.
Qua khí tức do bọn họ phát ra thì họ cũng chỉ là nhân vật vừa bước vào Bỉ Ngạn cảnh.
Tuy La Chinh bay càng cao thì áp lực đến từ tường kiếm càng lớn, nhưng bản thân áp lực này là do chân ý Kiểm Vận Vĩnh Hằng biến hóa thành nên thực ra cũng không đè nặng lên La Chinh là bao.
Chỉ trong nháy mắt, rốt cuộc hắn cũng đến được bờ tường.

Tốc độ này...
Thanh niên áo vải chăm chú dõi theo.
Trước đây La Chinh chỉ nghĩ mình vượt qua tường kiếm là được, nhưng vì thanh niên áo vải nhắc đến
Kỳ chủ
nên hắn đã thay đổi ý định.
La Chinh nhớ đến kẻ tên
Vương Tiêu
kia thì lại càng không định gia nhập dưới trướng bất cứ một kỳ chủ nào cả, như vậy hắn cũng chỉ đành tự trở thành kỳ chủ.
Lúc đưa ra quyết định, La Chinh đã đến trước bức tường kiếm.
Bức tường kiếm này rất cao nhưng tổng thể được chia làm sáu tầng.
Trước đó La Chinh cũng có chú ý thấy, mặc dù trường kiếm bám đẩy chi chít trên bức tường, song càng lên cao thì số lượng kiểm càng ít đi.

Ở nơi cao nhất phải không...
La Chinh khẽ gật đầu.
Đại đa số những người xung quanh bắt đầu bước lảo đảo, ngược lại các đệ tử học cũng nhờ có Ngộ Kiếm Linh Dịch mà tình hình tốt hơn nhiều...
Hết chín mươi chín phần trăm trong số mấy chục nghìn người đang hăng hái đến gần tường kiếm phải chậm bước lại, chỉ có một vài người là bộc lộ rõ tài năng, trong đó có La Chinh.
Ngoại trừ hắn ra còn có hai cô gái nữa đi theo sau lưng hắn, bên phải thì có một thanh niên mặc áo vải.
Thanh niên áo vải thấy ngay cả điều này mà La Chinh cũng không biết thì thấy rất lạ.
Hắn ta giải thích:
Người vượt qua tường kiếm không nhận được bất kỳ quyền lợi gì cả, tất cả mọi người đều buộc phải nương tựa vào dưới danh nghĩa của một kỳ chủ.
Bởi vậy, sau khi qua được tường kiếm rồi, hoặc là người phải nương nhờ vào một kỳ chủ, hoặc là tự mình trở thành kỳ chủ.

Còn có kiểu như vậy nữa ư?
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên:
Vậy làm sao để trở thành kỳ chủ?

Ấy, treo trường kiếm của mình ở tầng cao nhất là được.
Thanh niên áo vải nói.
Bọn họ cũng đều giống như La Chinh, vẻ mặt thoải mái như hoàn toàn không cảm giác được áp lực đến từ tường kiếm.

Thế lực Nhân tộc trải rộng, ngày nào cũng có mấy chục nghìn người nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đi vào, trong số đó luôn có thể đãi cát lọc ra được vài viên ngọc sáng.
Chỉ là, không biết những người này có dùng linh dịch chân ý hay không.
La Chinh thầm nghĩ trong lòng.
Có một hàng mấy thanh niên áo trắng ban nãy rút đi đang đứng trên bờ tường, trong đó có cả Triệu Hạo.
Thấy La Chinh bay vùn vụt lên trên này, trong mắt gã tỏa ra sát ý nhàn nhạt.

Xem ra thằng nhãi này còn định làm kỳ chủ nữa?

Ha ha ha, kẻ không có bối cảnh mà làm kỳ chủ chẳng phải là muốn chết à? Nếu hắn đầu quân cho kỳ chủ nào khác thì chắc sẽ hơi phiền chút, còn tự mình làm kỳ chủ chính là đang tìm đường chết!

Dưới những bước chân thong dong nhẹ nhàng của La Chinh, khoảng cách nghìn mét được rút ngắn chỉ trong vòng vài hơi thở.
Lúc còn cách tường kiếm khoảng trăm mét, hai cô gái sau lưng khó mà chịu được áp lực nên tốc độ chậm dần, ngược lại thanh niên áo vải bên phải lại giống hệt với La Chinh, vẫn giữ vững nhịp bước, vẻ mặt hết sức ung dung.
Thanh niên áo vải thấy La Chinh đang đánh giá mình bèn mở miệng gọi:
Này...

Vốn dĩ hắn ta còn nghĩ La Chinh chắc yếu hơn mình một chút, nhưng bây giờ nhìn dáng hắn lướt vọt lên trên không, hắn ta cũng phải hít vào một hơi khí lạnh.

Vụt!

Tường kiểm là một bức tường kín kẽ mà Thái Nhất Thiên Cung dùng để sàng chọn dân chủng bình thường chứ không phải để chọn thiên tài.
Thanh niên áo vải và hai cô gái kia cũng đã bắt đầu leo lên, xem ra họ hành động không được dễ dàng cho lắm.
Còn những người khác biểu hiện lại càng tệ hơn.
Đa số mọi người khi cách tường kiếm một khoảng ba trăm mét thì đã rất khó nhấc chân, ngược lại các đệ tử học cũng vì đã uống Ngộ Kiếm Linh Dịch nên biểu hiện có phần khá hơn những người kia.
Trong tay mỗi người bọn họ đều đang cầm một cột cờ bằng kim loại, trên ngọn treo một lá cờ tung bay trong gió, mà trên mỗi lá cờ lại viết một dòng họ khác nhau.


Diêu!



Trần!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.