Chương 2646: Mua kiếm


ngoài ý muốn nên không đón được mà thôi.

Ơn nghĩa Lâm Chiến Đình cứu La Chinh, Thu Âm Hà ông ta có thể ghi nhận món nợ này, nhưng La Chinh t8uyệt đối chính là người của Thiên Cung.

Không cần người đưa Thần Tinh.
La Chinh mỉm cười:
Kỹ xảo này là, ngươi chỉ cần mạnh hơn ta thì bảo đảm sẽ ra được khỏi tháp luyện kiếm.

Cái...
Cái gì? Ý của ngươi là hiện tại ta yếu hơn ngươi?
Thanh niên mở to hai mắt nhìn La Chinh.
Y thân là con cháu của gia tộc luyện khí nên không phải chưa bao giờ được thấy số lượng lớn Thần Tinh.
Chỉ có điều, lần này y tiến vào Long thành là làm trái với mong muốn của Tô gia, vì vậy hiện giờ đã trở thành kẻ nghèo kiết xác.
Thấy La Chinh mua liền một lúc cả hơn trăm thanh trường kiểm, đương nhiên Tô Khoan cực kỳ kinh ngạc.

Không biết có thanh trường kiếm nào phẩm cấp cao hơn không.
La Chinh hỏi tên phục vụ kia.
Hắn thay đổi tổng cộng ba thanh trường kiểm, mà cả ba thanh này đều là bảo vật Hồng Mông tốt nhất của Thần vực, trong đó có một thanh còn sở hữu năng lực tự tu bổ, vậy mà trong lúc sử dụng nó vẫn không chịu nổi sức bắn phá của thần quân lực, vỡ nát tan tành.
Với độ rắn chắc của thanh Đằng Xà kiểm thì đương nhiên là không có vấn đề, nhưng một khi sử dụng sẽ có nguy cơ bị bại lộ.
La Chinh bước đi một lúc, cuối cùng dừng chân trước một lầu các.

Thiên Hạ Danh Kiểm Lâu!

Dù y chỉ vừa mới bước vào Bỉ Ngạn, nhưng tín vật Bỉ Ngạn mày lấy được lại không hề yếu.
Độ chênh lệch về tu vi còn rành rành ra đó, dù La Chinh dùng thực lực của chính mình để ra khỏi mật thất tu luyện, y cũng không tin La Chinh lợi hại hơn y.
Y lập tức quên hết mọi vấn đề ban nãy, ngược lại hỏi:
Ngươi muốn mua kiếm?

Ừ.
La Chinh đáp.

Ta có thể tư vấn cho ngươi! Ta là Tô Khoan! Ngươi có từng nghe đến Tô gia ở Thần Châu chưa? Là gia tộc lớn nổi tiếng chuyên luyện khí đấy! Đa số kiểm ở Thiên Cung là do Tô gia ta cung cấp độc quyền...
Tô Khoan đi theo sau lưng La Chinh, nói liến thoắng.
Hắn muốn mua số lượng lớn kiếm như thế chắc chắn không phải để dùng cho mình, huống chi La Chinh thập chí còn chưa vượt qua Bỉ Ngạn!
Thấy vẻ mặt phục vụ đầy nghi ngại, La Chinh bèn đưa luôn Thần Tinh ra.

Mỗi loại bốn mươi thanh.
La Chinh nói.
Mặc dù xưa nay Thiên Hạ Danh Kiểm Lâu từng gặp không ít người giàu, nhưng kẻ ra tay xa xỉ như La Chinh thì lại rất hiếm.
Nếu hẳn mượn dùng thá6p luyện kiếm của ngươi, mong người hãy quan tâm hơn một chút.
Thiên Tiết Độ Sứ đã tự mình yêu cầu nên hiển nhiên Ôn Tứ liền rối rít đồng ý.
Tại Long thành, nhóm kỳ chủ bước đi thật nhanh, dòng người tấp nập như thoi đưa.
Muốn nhanh chóng thẳng lên làm minh chủ thì phải cật lực mở rộng lượng người dưới trướng mình, hoặc là phải tiếp nhận các loại nhiệm vụ, ngoài ra còn cần dành ra đa số thời gian để tu luyện.
Một trăm hai mươi nghìn viên Thần Tinh sáng loáng chất lên nhau tỏa ra năng lượng tinh khiết khiến người ta nhìn mà không dời được mắt.
Gương mặt của tên phục vụ vốn đang căng ra giờ đã cười thật tươi, còn Tô Khoan ở cạnh thì đã trợn tròn mắt.
Thầy La Chinh phát hiện ra mình, y hơi lúng túng cười nói:
Ta...
chỉ muốn hỏi một chút, ngươi có sách quý gia truyền gì hay không...
La Chinh ngẫm nghĩ rồi hỏi:
Ý ngươi là cách rời khỏi gian phòng trong tháp luyện kiểm?

Đúng vậy!
Hai mắt thanh niên vụt sáng.
Những thanh trường kiểm nối liền đầu đuôi với nhau, được gác trên giá kiếm.
Cũng không biết trên trường kiếm được bôi lớp gì mà tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Trong lúc còn chưa xác nhận được thái độ của Thái Nhất Thiên Cung đối với tộc Lê là như nào, La Chinh căn bản không thể lấy thanh kiếm này ra sử dụng, bởi vậy bây giờ hắn rất cần một thanh trường kiểm dùng thuận tay.
Cũng may đợt này hắn thu hoạch rất được, Thần Tinh trong tay còn đủ cho hắn tiêu xài thoải mái.
Còn chưa đợi hắn lên tiếng hỏi, Tô Khoan đã lập tức giới thiệu:
Phong Ngâm kiếm, đây là một thanh khoái kiếm...
Sau khi nghe Tô Khoan giới thiệu liên tiếp lai lịch của mười mấy thanh trường kiếm, La Chinh bỗng vươn tay ra chỉ chỉ, nói:
Thanh này, thanh này, cả thanh trường kiểm này...
Cả gã phục vụ lẫn Tô Khoan đều trợn mắt nhìn, thậm chí Tô Khoan còn thốt ra hỏi:
Đừng nói là người muốn mua hết đấy?

Bốn thanh trường kiếm này cũng phải ngốn hết khoảng ba nghìn Thần Tinh, đủ để vào tháp luyện kiếm mấy lần.
Dù Tô Khoan có lải nhải gì, La Chinh cũng không thèm để ý đến y.
Ánh mắt hắn lướt qua từng thanh kiếm gác trên vách tường.

Có.
La Chinh đáp.
Nụ cười trên mặt thanh niên càng tươi hơn:
Thật sự có kỹ xảo như thế sao? Ta, ta có thể ra...
cũng hết sức ngượng ngùng, mặc dù tiến vào tháp luyện kiếm một lần không dễ dàng gì, nhưng cuối cùng, vẫn khẽ cắn môi nói:
Ta trả một trăm Thân Tinh.

Hắn tưởng mình đã cắt đuôi được thanh niên đó rồi, ai ngờ y lại bám theo hắn tiến vào lầu các.

Này, này...
Thanh niên gọi vài tiếng sau lưng hắn rồi sau đó mới phát hiện mình đã theo hắn vào trong kiểm lâu.
Y vẫn nghĩ rằng La Chinh dựa vào thủ đoạn đặc biệt gì đó mới thông qua hang động kia được.

Ừ, chính là ý đó đó.
La Chinh hờ hững buông một câu rồi quay người, bước vào
Thiên Hạ Danh Kiếm Lâu
.
Tuy nhiên, lúc hắn đang định bước vào thì lông mày hơi nhíu lại, thân hình khẽ lùi về.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thanh niên cách đó không xa, lên tiếng chất vấn:
Sao ngươi lại bám theo ta?
Thanh niên này chính là người bị đá ra khỏi tháp luyện kiếm.
Vì vậy, đại đa số các kỳ chủ đều gồng gánh gánh nặng trên vai, cực kỳ bận rộn.
Khâu khó khăn nhất trong quá trình xông ra ngoài mật thất tu luyện không phải đến từ bản thân La Chinh mà đến từ vũ khí hắn sử dụng.
Nhìn thấy bảng hiệu treo trước lầu các, hai mắt La Chinh sáng ngời.
E là cũng chỉ có Thái Nhất Thiên Cung mới dám đặt cái tên như thế.

Tuy các đệ tử học cung đều đeo một thanh Thanh Phong kiểm, nhưng mình cũng nên chuẩn bị cho họ thêm một thanh nữa.
Không những vậy, những người sau này gia nhập vào dưới cờ mình cũng nên nhận được đãi ngộ tương đương.
La Chinh nghĩ thầm.

Thanh kiếm này...
La Chinh chỉ vào thanh kiếm thứ nhất, vừa định lên tiếng hỏi thăm người phục vụ trong kiểm lâu thì Tô Khoan đứng cạnh đã nói:
Tuyển Đoán kiếm, được rèn đúc bằng nước suối của tín vật Bỉ Ngạn
Hạc Minh Tuyền
, Tô gia bọn ta bán ra với giá ba trăm Thần Tinh, còn giá cả thị trường ở Long thành là tám trăm Thần Tinh.
Một phục vụ đứng gần đó khó coi ra mặt, nhưng thanh niên này vừa mở miệng đã đưa ra lời nhận xét chuyên nghiệp như thế nên gã cũng không dám nói thêm điều gì.
La Chinh chỉ mỉm cười, ánh mắt lại lướt về một thanh trường kiếm khác.
Chính vì Thu Âm Hà một bước cũng không nhường nên núi Thái Ất cuối cùng đành chọn cách nhượng bộ. <3br>

Nếu Thu đại nhân đã trực tiếp dẫn người vào Thiên Cung thì sao còn để hắn ở lại Long thành?
Trên mặt Ôn Tứ đầy vẻ khó hiểu, người như này 9phải đưa lên núi sớm mới đúng.
Thu Âm Hà vuốt vuốt chòm râu, nói:
Về điểm này thì ta tự có sắp xếp của mình.
Phục vụ nghe thấy La Chinh còn muốn mua binh khí nữa thì đâu có lý nào mà từ chối? Gã vội vàng nói:
Mời đi theo ta!
Thể là phục vụ dẫn La Chinh đi thẳng vào trong nội các, còn Tô Khoan thì hiển nhiên cũng bám theo ngay sau La Chinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.