Chương 2662: Trọng thương


mọi người đều biết rõ.

Nếu vận may khá khẩm hơn một chút thì có thể tìm được vài tín vật Bỉ Ngạn hiểm hơn một chút như 8hạt giống Linh Hỏa...

Song, sức mạnh của những tín vật Bỉ Ngạn như này đều có một giới hạn, đó là nằm trong khoảng bốn3 thần quân lực trở xuống.
Sở Nam nhìn bóng lưng rời đi của La Chinh, vẻ mặt lạnh dần.
La Chinh chỉ tốn chừng nửa ngày ở đá đỏ, sau đó liền đến tháp luyện kiếm.
Vừa vào trong tháp, hắn đã hỏi thăm Ôn Tứ là có nơi nào thanh tĩnh chút để tu luyện hay không?
Lúc Ôn Tứ cảm nhận được khí tức chân ý còn sót lại trong cơ thể La Chinh cũng cảm thấy kinh sợ không thôi.
Mấy ngày qua tên nhóc này giam mình trong mật thất tu luyện là để phát triển thêm môn chân ý của đạo thứ hai sao? Đây cũng là do Ôn Tứ không nhạy bén nên mới có cảm giác ấy, chứ nếu đổi lại là người khác hùng mạnh hơn thì chỉ liếc mắt là nhìn ra La Chinh đang phát triển đến môn chân ý của đạo thứ ba rồi.
Lúc La Chinh về đến bên ngoài Long thành, khi đến phố chợ hắn liền cảm thấy không khí ở đây hơi khác lạ.

Sao không ngăn lại?
La Chinh hỏi tiếp.
Trên mặt Tô Khoan lộ vẻ bất đắc dĩ:
Đại ca, ta đâu phải là đối thủ của họ.
Với lại ta cũng bị thương...


Mật thất tu luyện...
Ôn Tứ nghe được yêu cầu này cũng cảm thấy rất quái lạ.
Chỉ có điều, Thu Âm Hà từng bảo ông ta trông nom để ý đến La Chinh, vả lại yêu cầu này cũng không khó thỏa mãn lắm.
Ông ta chỉ cần bỏ hết trận pháp tập hợp trường kiếm trong mấy gian phòng kia là được.
Người đàn ông tuấn tú thoáng sững ra rồi cười nói:
Đúng là thất lễ rồi.
Ta là Sở Nam ở Tây Miên Hồ, nếu huynh đài nguyện ý, chúng ta có thể xông pha Bỉ Ngạn cùng nhau.

Sở gia của Tây Miên Hồ tiếng tăm lẫy lừng, Sở Nam còn tưởng La Chinh nghe thấy tên họ quê quán của mình thì sẽ có chút phản ứng gì đó, nào ngờ hắn chỉ mỉm cười lấy lệ rồi nói:
Nếu có cơ hội thì đương nhiên là được thôi.

La Chinh trùng y một cái, sau đó lấy hai viên đan dược từ trong nhẫn Tu Di của mình ra và nhét vào miệng hai người kia.
Nơi vết thương của Nguyệt Bạch Thành và Thu Tự Nguyên phát ra tiếng
xèo xèo
, sau đó tựa như vật sống mà bắt đầu nhanh chóng khép lại, tay chân bị gãy cũng mọc ra thật nhanh...

Rốt cuộc là tại sao, nói ta nghe.
La Chinh bảo.
Giây trước La Chinh còn chắp tay trước ngực như Thánh Phật hiện thế, phổ độ chúng sinh, nhưng chỉ một giây sau khóe miệng của hắn đã xụ xuống, giữa hàng lông mày chất chứa hằng hà vô số ý nghĩ ác độc, chẳng khác nào ác quỷ sống dậy.
Hai loại hình ảnh ấy cứ xuất hiện xen lẫn với nhau.
Ba ngày sau, La Chinh xuất quan, rời khỏi tháp luyện kiếm.
La Chinh bỏ lại câu này rồi nghênh ngang rời đi.
Ba chữ
Có cơ hội
này chính là từ dùng để trả lời qua loa, đương nhiên trong lòng Sở Nam biết rất rõ.
Người công khai không nể mặt Sở gia như này thật sự rất ít gặp, chỉ có thể là nhân vật có bối cảnh chống lưng cực lớn, hoặc là nít ranh chưa từng trải sự đời.
Tháp luyện kiếm cũng là một nơi để tu luyện, nhưng kỳ chủ vào đây phải rèn giũa luyện tập thần thông trong kiếm điển, trong khi La Chinh lại đang cần một mật thất yên tĩnh để tu luyện chân ý Nhất Niệm Thiện Ác.
Muốn tìm địa điểm như thế ở phạm vi trong và ngoài Long thành thật sự rất khó.
Mấy thanh trường kiểm màu bạc liên tục rơi xuống bên ngoài Long thành sẽ ảnh hưởng đến tâm trí, dùng chúng để tu luyện chân ý Kiểm Vận Vĩnh Hằng đương nhiên là không tệ nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện loại chân ý của đạo khác.
La Chinh thoáng yên tâm hơn, nhưng sắc mặt hắn lại sầm xuống.
Hắn lạnh giọng hỏi:
Ai làm?


Chắc là người của Tư Đồ Tu.
Tô Khoan ở cạnh đáp.
Đến khi tìm được nhóm người Lại Hoa Bắc và Nguyệt Bạch Hạo, hắn thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trong hơi thở của họ.

Nguyệt Bạch Thành! Thu Tự Nguyên!
.
La Chinh thấy hai người này nằm trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra ngoài từ cơ thể của họ.
Bấy giờ Tô Khoan mới kể rõ mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
Hàng năm, thời điểm giao thời giữa đông và xuân chính là mùa mà mọi người ồ ạt đổ về Long thành, lượng người muốn vượt qua tường kiểm đông vô số kể, nhu cầu đối với Ngộ Kiếm Linh Dịch cũng tăng vọt.
Những năm vừa qua, vào thời điểm này giá bán của Ngô Kiếm Linh Dịch sẽ bị nâng lên thêm ba phần, thậm chí còn nhiều hơn.
Tô Khoan đã gia nhập dưới cờ La Chinh được vài tháng, phụ trách trợ giúp La Chinh lôi kéo người gia nhập vào đây, đồng thời vào thành mua sắm một vài vật dụng cần thiết giúp cho những huynh đệ dưới cờ.
Những khi La Chinh tiến vào Long thành, Tô Khoan như trở thành một kỳ chủ thứ hai, trợ giúp hắn quản lý phần lớn mọi việc.
Bây giờ để xảy ra chuyện như này, đương nhiên La Chinh phải trách hỏi Tô Khoan.
Các đệ tử học cũng vừa thấy La Chinh xuất hiện liền mừng rỡ như thể gặp được cứu tinh.
La Chinh không nói gì mà chỉ bước thẳng đến chỗ họ, đưa tay ra và phóng thần thức ra ngoài.
Linh hồn hai người bọn họ đều không bị thương tổn gì, chẳng qua chỉ ngất đi thôi, thế giới trong cơ thể cũng không bị vỡ nát.
Tron5g thường thức của những người này, tại Nhất Trong Thiên không thể nào tồn tại tín vật Bỉ Ngạn mạnh đến thế, nên đương nhiên họ sẽ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lúc La Chinh quay người định rời đi, người đàn ông tuấn tú ban nãy bỗng ngăn hắn lại và hỏi:
Vị huynh đài này, ngươi cũng là người vừa bước vào Bỉ Ngạn cảnh, không biết đã thu được tín vật nào ở Bỉ Ngạn vậy?

Đối với rất nhiều người, tín vật Bỉ Ngạn là bí mật không thể công bố ra ngoài.
Sau một lúc do dự, cuối cùng Ôn Tứ cũng đồng ý thỏa mãn lời yêu cầu của La Chinh.
Bản thân La Chinh cũng không biết độ phù hợp của mình với chân ý Nhất Niệm Thiện Ác là bao nhiêu, nhưng chắc là phải cao hơn chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên, và độ khó khi tu luyện cũng sẽ không cao như chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên.
Tuy nhiên, chắc chắn chân ý của đạo này sẽ không phù hợp hoàn mỹ như chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng.
Chỉ có điều, trong mật thất tu luyện không có bất kỳ một vật nào khác trợ giúp La Chinh tu luyện, cho nên hắn chỉ có thể tự nỗ lực lĩnh ngộ loại chân ý của đạo này, vì vậy tốc độ cũng không được nhanh lắm.
La Chinh ở mãi trong phòng suốt ba ngày liên tiếp, lẩm nhẩm đọc chân ý Nhất Niệm Thiện Ác một lần rồi lại một lần.
Khí tức chân ý đặc biệt của chân ý Thiện Ác đan xen vào nhau và hiện ra, ảnh hưởng phần nào đến khí tức của bản thân La Chinh.
Theo như thường thức xưa nay, tín vật Bỉ Ngạn tốt nhất trong Nhất Trong Thiên chính là
Vân 9La Tinh
vừa xuất hiện ban nãy.
Mà Vẫn La Tinh cực kỳ hiếm thấy trong Nhất Trọng Thiên, chưa ai từng thu hoạch được tí6n vật Bỉ Ngạn cấp bậc này cả.
Thế mà nhát kiếm La Chinh chém ra ban nãy còn vượt trên cả Tam Trọng Thiên.
Thế mà năm nay, giá của Ngộ Kiếm Linh Dịch không những không tăng mà ngược lại còn giảm xuống, chỉ cần hơn mười nghìn Thần Tinh là mua được một bình.
Đám người bán Ngộ Kiếm Linh Dịch bèn đi điều tra, rốt cuộc cũng phát hiện ra điều bí ẩn.
Hóa ra trong Long thành có thêm một nhà bán Ngộ Kiếm Linh Dịch!
Thu Tự Nguyên bị gãy một tay một chân, còn Nguyệt Bạch Thành thì bị thiếu mất cả nửa người, trông thê thảm vô cùng.

Kỳ chủ đại nhân!


Kỳ chủ đại nhân về rồi!

Trừ khi bản thân tự nguyện để lộ ra, còn bình thường sẽ không ai chủ động đến hỏi thăm như vậy cả.
Tựa như Ân Nguyệt Hoàn, sau khi phát hiện La Chinh tiến vào Bỉ Ngạn, nàng ta cũng không hỏi gì đến tín vật Bỉ Ngạn.

Câu hỏi này ta không tiện trả lời lắm?
La Chinh cười, đánh giá người này một chút.
Bọn họ sao lại dễ dàng bỏ qua cho người mới? Thế là mới dẫn theo người giết đến tận cửa.

Nguyệt Bạch Thành và Thu Tự Nguyên phụ trách việc thu mua Thiên Thuần Dịch và bán Ngộ Kiếm Linh Dịch ở phố chợ, dốc sức phát triển việc kinh doanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.