Chương 2682: Ngũ thúc của tô gia



Trận pháp trọng địa, người bình thường không được tới gần.
Thái Nhất Vệ nói bằng thái độ cứng rắn.

Tô Khoan chỉ có thể lu8i ra ngoài cùng La Chinh.

Hai người đi một vòng lớn quanh tường thành, phương hướng nào cũng được dựng tường rào bao vây n3ghiêm ngặt.
Tuy nhiên, lúc đi tới một chỗ rẽ, hai người chợt nghe phía trước vang lên một tiếng hét lớn.

Danh kiểm thiên hạ đến từ Tô gia, các vị đi ngang qua đừng để bỏ lỡ...
Cách đó không xa là một người đàn ông có hàng lông mày ngang, trước mặt ông ta cắm ba thanh trường kiếm.
Trên bề mặt những thanh kiếm này có một vầng sáng xanh nhàn nhạt bao bọc, thân kiếm khảm một viên bảo thạch quý giá, vừa nhìn đã biết ba thanh kiểm này đều là vật phi thường, là bảo kiểm tuyệt thế!
Vừa thấy người đàn ông trung niên này, hai mắt Tô Khoan sáng rực lên.

Ngươi quen à?
La Chinh hỏi.

Quen, đó là...
Tô Khoan ấp a ấp úng:
Là Ngũ thúc của ta...
La Chinh cười nói:
Nếu Ngũ thúc của ngươi cũng tới đây rồi, ngươi có thể hỏi thăm một chút tin tức từ ông ấy.
Tổ Khoan và La Chinh tiến lên trước, Ngũ thúc cũng không nhìn xem là ai đã lưu loát chào hàng:
Hai anh bạn, danh kiếm Tô gia vang danh khắp Trung Thần Châu, ba thanh trường kiểm này đều là tác phẩm tấm huyết của gia chủ Tô gia, không lừa các ngươi...
Không đợi Ngũ thúc nói xong, Tô Khoan đã ngắt lời:
Ngũ thúc, là ta đây!
Lúc này Tố Do Khí mới ngẩng đầu quan sát Tô Khoan, vẻ mặt kinh ngạc:
Tô Khoan? Sao người lại chạy tới Bích Vân thành? Không phải người đang ở Long thành sao?
Tô Khoan cười khan hai tiếng:
Long thành cũng có thể ra ngoài kiếm công huân.

Kiểm công huân mà lại chạy tới Bích Vân thành? Ngươi không sợ chết?
Sắc mặt Tô Do Khí bỗng trở nên nghiêm túc.
Ông ta tới Bích Vân thành đã nhiều ngày, dù sao cũng là tới theo Tô gia, có Thái Nhất Vệ bảo vệ nghiêm ngặt.
Nhưng tướng sĩ thủ thành quanh Bích Vân thành thì lại thương vong nặng nề, Tô Khoan đúng là làm xằng làm bậy! Khi đó phụ thân Tô Khoan không cho y tới Long thành, vì thế hai cha con xảy ra mâu thuẫn khá lớn.
Với vai trò là trưởng bối Tô gia, chắc ông phải biết gì đó?

Thấy sắc mặt Tô Khoan, La Chinh có cảm giác hơi là lạ.

Ở Tô gia ta, Ngũ thúc là người không đáng tin cậy.
Tô Khoan cắn răng nói:
Ngươi nhìn đi, ông ta bán mấy thanh kiếm rác rưởi gì kia...
Tô gia lớn như vậy, không phải ai cũng thành rồng thành phượng.
Nếu để phụ thân y biết, sợ rằng ông ấy sẽ nổi trận lôi đình.
Tô Khoan vô cùng kính sợ trưởng bối Tô gia, chỉ không sợ vị Ngũ thúc này.
Y tránh để tài này, nhìn chằm chằm Ngũ thúc nói:
Ngũ thúc, Hữu Tuyết ở đâu?

Ngươi hỏi cái này làm gì?
Tô Do Khí khoát tay áo:
Ta chẳng biết gì cả, ngươi đừng cản trở ta buôn bán!

Thần kỹ luyện khí của Tô gia bị ông ta biến thành một trò lừa bịp.
Ba thanh kiểm trước mặt ông ta đều là vật tầm thường, không được xem là Huyền Tôn Đạo Bảo tam lưu.
Nhưng lúc luyện chế ông ta đã đánh vào thân kiếm các loại phù văn không biết tên và một vài thứ đồ chơi không phổ biến, nâng loại hàng hóa tầm thường này lên một cấp bậc.
Cuối cùng Tô gia cũng chỉ có thể bồi thường...
Còn khoản Thần Tinh trong tay Tô Do Khí thì đã thua sạch sẽ từ lâu.
Tuy Tô Khoan khinh thường Ngũ thúc, nhưng hai người họ đi lòng vòng trong Bích Vân thành lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được một người thuộc Tô gia, bây giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào ông ta.
Tô Do Khí thấy cảnh này bèn vội vàng nở nụ cười:
Các vị bằng hữu, có chuyện từ từ nói, ta...


Soat!

Những Thái Nhất Vệ này đều tính tình nóng nảy, Thái Nhất Vệ Tam Tinh cầm luôn thanh trường kiểm trước mặt Tô Do Khí chém ra.
Trước đây ông ta từng bán một thanh trường kiểm tầm thường với giá của Huyền Tốn Đạo Bảo nhất lưu, tức là hơn triệu Thần Tinh, hơn nữa còn là bán cho một vị công tử của một gia tộc lớn trong Trung Thần Châu.
Mà kiểu lừa như này chỉ lừa được một lúc chứ không lừa được cả đời.
Lúc vị công tử kia lấy trường kiểm ra khoe thì đã bị người ta vạch trần ngay lập tức, sau đó y dẫn theo trưởng bối trong tộc chạy đến Tô gia hỏi tội.
Một nhát kiếm dài đến mấy mét lướt sát qua người ông ta, sau đó thanh trường kiếm thoạt nhìn vô cùng bất phàm trong tay gã bị gãy thành từng đoạn.

Dùng thứ hàng hóa rẻ tiền này lừa chúng ta...


Lá gan cũng không nhỏ!

Trong tay gã cầm mấy đoạn kiếm gãy, nhìn chất lượng của kiếm thì biết chắc chắn là do Tô Do Khí bán ra.
Gã Thái Nhất Vệ Tam Tinh này thật sự cho rằng mình mua được một món Huyền Tôn Đạo Bảo, còn tưởng mình được hời.
Kết quả gã đang khoe khoang trước mặt đồng sự thì trường kiếm lại gãy, cho nên mới tìm tới đây!
Thậm chí còn có người mở chợ ở đây, giao dịch một vài nhu yếu phẩm.
Hai người đi loanh quanh một hồi, trong chợ đa phần bán các loại trường kiếm, phù văn và một ít khoáng thạch không biết tên.
Tô Khoan có thể phân biệt từng cái một, nhưng chất lượng của mấy thứ này đều chẳng ra sao, La Chinh cũng không có hứng thú mua.
Thậm chí Tô Khoan còn nhân lúc đám Thái Nhất Vệ kia không chú ý dùng thần thức dò xét, nhưng thần thức của y v9ừa muốn chạm tới tường rào thì mặt tường bỗng lóe lên một màn sáng màu vàng ngăn chặn thần thức ở bên ngoài, hành động này thậm ch6í còn khiến một gã Thái Nhất Vệ lớn tiếng quát tháo.

Đi nơi khác xem xem...
Tô Khoan nhún vai.
Nhà cửa tại trung5 tâm Bích Vân thành đã bị hư hỏng ở mức nhẹ, một vài tòa nhà được các tướng sĩ Bích Vân thành tạm thời trưng dụng.
Ngũ thúc của Tổ Khoan tên là Tô Do Khí, thuở nhỏ thiên phú không tệ nhưng lại thích suy nghĩ lệch lạc, thường gây chuyện thị phi.
Cả Tô gia cũng nhiều lần nhọc lòng vì ông ta.
Sau khi thành niên, Tô Do Khí cũng không tiến bộ, trong tay không có Thần Tinh, phải đi làm kẻ lừa đảo.
Ông ta không nhìn Tổ Khoan lấy một lần, tự mình rao hàng.

Ngũ thúc! Ngũ thúc...
Tô Khoan la hét thế nào Ngũ thúc cũng không thèm để ý tới y, giống như đã xem y thành không khí.
Ngay khi Tô Khoan đang thất vọng thì một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên:
Lão già kia! Hôm qua người bán cho ta thứ rác rưởi gì?
Cách đó không xa, ba gã Thái Nhất Về mặc quân trang đi tới, tên cầm đầu là một Thái Nhất Vệ Tam Tinh.
Thái Nhất Vệ cầm đầu ném kiếm gãy xuống trước mặt Tô Do Khí, lạnh lùng cười nói:
Ta biết ngươi là người của Tô gia, ta cũng không làm khó ngươi.

Ngươi nhổ hết ba trăm nghìn Thần Tinh hôm qua ta trả cho ngươi ra đây.
Bán hàng giả bị người ta vạch trần, phải bồi thường cũng là lẽ thường tình.

Thế nhưng Tô Do Khí chỉ cười khổ, nói:
Số Thần Tinh hôm qua ta đã thua sạch rồi, giờ ta thật sự không có tiền!

Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?
Thái Nhất Vệ Tam Tinh nhìn chằm chằm Tô Do Khí:
Là muốn ta tìm thẳng tới Tô gia các ngươi, hay là bây giờ đi kiếm tiền?
Nụ cười khổ trên mặt Tô Do Khí càng sâu, với thanh danh của ông ta thì đi đâu kiếm mấy trăm nghìn Thần Tinh bây giờ? Nhưng nếu để Tô gia biết thì còn rắc rối hơn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.